Edit + beta: sellsell2610
Quan Ngọc vừa cười vừa đi xuống khỏi bậc thang. Thiếu niên mặt mày thanh tuyền, dưới ánh nắng của mặt trời cuối mùa hạ, cười đến trong sáng.
"Sao tự nhiên lại chuyển tới đây học?"
Thời Ôn nhìn Thời Noãn, khẽ cười: "Muốn học cùng chị."
Thời Noãn hừ lạnh.
Quan Ngọc "A" một tiếng, nhún nhún vai: "Chị gái em đối xửa với em có tốt đâu? Anh còn tưởng em chuyển đến đây là vì anh."
Thời Noãn đẩy vai anh, khẽ mắng: "Nói cái gì vậy?"
Quan Ngọc cười khẽ: "Càng lớn càng hung dữ, không hiểu mấy nam sinh kia nghĩ gì mà lại bầu cho em là nữ thần vườn trường." Vừa nói, vừa xoa đầu Thời Ôn: "Ánh mắt nam sinh của trường chúng ta thật không tốt. Tiểu Ôn cũng không được yêu sớm đâu đấy."
Xem hai người họ đấu võ mồm, Thời Ôn sớm đã luyện thành thói quen, chỉ bất đắc dĩ gật gật đầu.
Ba người sóng vai rời khỏi sân thể dục. Mặt trời ngả về tây, từng tầng mây trôi trôi nổi nổi, màu cam dần dần bị màu xám bao phủ.
Từ trong rừng cây nhỏ đi ra, một bóng dáng cao gầy đứng lặng lẽ. Thiếu niên nhìn chằm chằm bóng lưng của ba người vừa rời đi, mặt mày như biển sâu, tay trái dùng sức bóp chai nước, máu bất tri bất giác thấm
đẫm lớp băng gạc màu trắng.
*
Buổi sáng hôm sau, Trần Trì không tới lớp, cũng chẳng thấy giáo viên hay bạn học nào hỏi thăm tới cậu.
Giờ giải lao, Thời Ôn gõ nhẹ vào lưng ghế của Vương Đình.
Vương Đình vẫn đang giải đề toán: "Chờ mình một chút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-chiem-huu/259695/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.