“Khi đó Tô lão tiên sinh và chàng đã nói với nhau những gì?” Tô Nghiêu dựa vào ngực hắn, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi.
Diệp Lâm hơi ngẩn người. Đã hỏi những gì…ư…
Nhiều năm trước kia Tô lão tiên sinh từng là lão sư của Hoàng gia, Tiên đế và Đại trưởng công chúa Hoài Dương cũng là học trò của người. Bởi vậy tuy là chức quan nhỏ, nhưng Diệp Lâm thân là Hoàng đế vẫn đối xử với Tô lão tiên sinh thêm vài phần nhún nhường, cho nên lúc Diệp Lâm được một thư đồng kính cẩn lễ phép dẫn đến chỗ ở của Tô lão tiên sinh, hoàn toàn không có cảm giác uy nghiêm Thiên tử của mình bị mạo phạm, ngược lại, mặc dù Tô lão tiên sinh có học trò ở khắp nơi, nhưng đã ẩn cư nhiều năm không lộ diện, Diệp Lâm có thể có được sự coi trọng của Tô lão tiên sinh thì những kẻ có học thức trong thiên hạ càng kính trọng chính sách cải cách thiết huyết của Hoàng đế thêm vài phần.
Trên đỉnh Liễm Diễm sơn có một hồ nước, cây cối xanh biếc mọc xung quanh hòa với màu sắc phản chiếu của bầu trời, hàng năm gió êm sóng lặng, yên tĩnh đến một gợn sóng cũng không có, tựa như tấm kính từ trên trời rơi xuống, gọi là Kính Hồ. Hồ này chính là Kính Hồ tại Liễm Diễm sơn - nơi ẩn cư nổi tiếng khắp thiên hạ. Nhưng dường như thiên hạ lại không có người nào may mắn được nhìn thấy sự hiện diện của nó, mà hiếm ai biết rằng, ở cách xa Liễm Diễm sơn, gần với Bình Khê cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-be-ha-cung-khong-nhe/3019540/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.