Đôi khi Diệp Lâm không có nhiều thời gian mà do dự suy tính, những lúc hai người ở cạnh nhau thì thời gian trôi đi quá nhanh, rất nhanh đã tới thời diểm Diệp Lâm hẹn gặp triều thần. Tuy rằng Lưu nội thị băn khoăn không biết mình có phá hỏng chuyện tốt của chủ nhân hay không, nhưng vẫn làm tròn bổn phận cao giọng nhắc nhở bên ngoài điện, Diệp Lâm cũng đành phải lưu luyến mà rời đi.
Chờ đến khi hết bận trở về, ánh mặt trời đã tắt, màn đêm bao phủ, cửa lớn của Phượng Ngô điện vẫn như cũ giăng đầy đèn chong. Diệp Lâm từ Hi Hoa điện đi tới từ phía xa, nhìn bên cửa sổ giấy đèn vẫn chiếu sáng choang, đáy lòng dần được sưởi ấm. Tốt thật, dù hắn đi bất cứ đâu, hắn đều biết trên đời này vẫn còn có một ngọn đèn luôn thắp sắng vì hắn…
Một chân vừa bước vào cửa Phượng Ngô điện, trước mặt đã gặp ngay Cẩm Tụ đang cúi đầu đi ra ngoài, tâm hồn như đi vào cõi tiên. Người đó cũng mắt mũi vụng về không biết đang suy nghĩ cái gì, bê khay trên tay đi ra ngoài mà chỉ để ý đến lo lắng trong đầu. Bất thình lình thấy có người đến, “ai da” một tiếng còn tưởng rằng đụng phải cung nhân nào không có mắt, vừa định mở miệng quở trách thì liếc mắt thấy đôi giầy đen đế trắng bên trên thêu vân mây màu xanh, lúc này mới thấy hoảng sợ hóa ra người mà mình vừa đụng trúng là Hoàng đế Bệ hạ.
Cẩm Tụ đột nhiên lạnh sống lưng, run cầm cập ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt Diệp Lâm cũng không có vẻ giận dữ. Lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, hành lễ rồi bê khay chuẩn bị rời đi, chỉ sợ Hoàng đế Bệ hạ nhất thời cao hứng hỏi nàng đây là cái gì.
Nhưng nào biết sợ cái gì thì cái đó đến, đang định lẩn đi như chim cút thì đã bị Hoàng đế Bệ hạ nhìn ra điểm khác thường nên gọi lại hỏi: “Đây là cái gì?”
Cẩm Tụ nhất thời nghẹn lời, cũng không dám ngước lên nhìn Diệp Lâm, chỉ cúi đầu nói: “Không, không có gì… Nô tỳ… Nô tỳ…”
Diệp Lâm thấy nàng ấp a ấp úng thì lại càng tò mò. Ban đầu hắn chỉ cho là thuốc thông thường Tô Nghiêu vẫn uống, thuận miệng hỏi một chút thôi, hiện tại lại thấy Cẩm Tụ giấu kín như bưng liền nghĩ mình đoán bừa mà trúng, bắt gặp Tô Nghiêu đang có chuyện gì đó giấu mình. Bởi vậy thuận tay cầm chén thuốc bạch ngọc kia lên nhìn trái nhìn phải đánh giá một hồi, nhưng vẫn không tìm ra manh mối. Biết là từ miệng Cẩm Tụ sẽ không hỏi ra cái gì, chỉ nhìn thoáng qua bên trong điện rồi nói: “Hiện tại Nương nương đang làm gì?”
“Nương nương đang tắm…” Cẩm Tụ dè dặt nói.
Thì ra là ở tịnh phòng tắm rửa thay y phục chuẩn bị nghỉ ngơi. Diệp Lâm gật gật đầu, quả thật chiều nay đã giày vò nàng không ít, có thể cố gắng đến giờ còn chưa ngủ cũng là không dễ. Tô Nghiêu lại đang có điều gì đó giấu giếm hắn, nếu giờ phút này đến hỏi chắc hẳn nàng sẽ không chịu nói ra, chẳng thà hắn tự mình điều tra. Nghĩ đến đây, Diệp Lâm lưu lại chút vụn thuốc trong chén bạch ngọc, chỉ nói một câu: “Lát nữa Nương nương rửa mặt chải đầu xong, kêu nàng không cần chờ Trẫm, cứ ngủ trước, Trẫm còn có việc trễ một chút mới trở về, không muốn quấy rầy nàng.” Rồi xoay người rời đi.
Cẩm Tụ nhìn bóng lưng tiêu sái của Diệp Lâm rời đi, lại nhìn xuống cái khay rỗng tuếch trên tay, có khổ không nói lên lời. Chờ đến khi bóng lưng Diệp Lâm biến mất trong tầm mắt, Cẩm Tụ liền quay đầu đi vào trong Phượng Ngô điện, vừa tới gần tịnh phòng liền “bộp” một tiếng quỳ xuống, nói: “Nương nương!”
Bên trong người kia đúng là vừa tắm xong, khoác lên mình áo choàng thoải mái mềm mại rồi đi ra ngoài. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng Cẩm Tụ quay trở lại cũng cảm thấy hơi kỳ quái, đẩy cửa ra lại thấy nàng đang quỳ gối ở cửa, nhăn mày nói: “Ngươi làm cái gì vậy?”
“Mới vừa rồi,” Cẩm Tụ lo lắng nói: “Bệ hạ vừa mới đến… cầm chén thuốc đi rồi...”
Tô Nghiêu nghe thấy thế không khỏi nhíu mày, thế này thật đúng là...
“Nô tỳ đáng chết... Đều là lỗi của nô tỳ, nô tỳ không nên để cho Bệ hạ lấy chén thuốc đi... Nô tỳ...” Cẩm Tụ cuống quýt không ngừng tự nhận tội, đưa tay định vả vào miệng mình nhưng tay vừa đưa ra đã bị Tô Nghiêu cúi người kéo lại.
“Không liên quan gì đến ngươi, chớ có tự trách bản thân.”
Ngược lại Tô Nghiêu lại bình tĩnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Cẩm Tụ, cũng phải, người này làm theo phân phó của nàng ngày đó, cũng đã làm tốt rồi, chỉ là bất ngờ bị Diệp Lâm phát hiện thôi. Cẩm Tụ thực sự không biết rốt cuộc Nương nương đang suy nghĩ cái gì...
“Trước khi đi Bệ hạ có nói gì không?”
Cẩm Tụ nghĩ nghĩ rồi nói: “Chỉ nói sẽ về trễ, Nương nương cứ đi ngủ trước không cần chờ Bệ hạ.”
Trở về trễ... Tô Nghiêu nghe xong chỉ gật đầu rồi ngồi xuống một bên, không đi ngủ mà còn cố nán lại.
Gió đêm hiu hiu thổi, mùi đàn hương chậm rãi lan tràn khắp Hi Quang điện.
Lục thái y run rẩy đặt xuống chén thuốc bạch ngọc, nâng mắt cẩn thận liếc nhìn Hoàng đế Bệ hạ đang ngồi một tay chống trán vẻ chìm trong suy nghĩ, cân nhắc một lúc mới cất giọng run run đánh vỡ bầu không khí yên lặng trong phòng, “Bệ hạ, còn đây là... đây là....”
“Đây là thuốc gì, ngươi cứ nói thẳng không phải sợ.” Diệp Lâm bị giọng nói của hắn dắt hồn phách trở về, lại thấy chán ghét vẻ muốn nói lại thôi của lão thái y này nên mới không kiên nhẫn mà nói.
Lục thái y hít sâu một hơi, giờ này mà Hoàng đế Bệ hạ đích thân triệu đến Hi Quang điện, lại cầm một chén thuốc như vậy cho mình phân biệt, có lẽ cũng chẳng phải chuyện ngẫu nhiên gì, e rằng sự việc phải rất lớn. Lan phi đã an táng rồi, trong hậu cung này cũng chỉ còn lại có một mình Hoàng hậu Nương nương, hắn cũng nghĩ không ra rốt cuộc vì sao Hoàng hậu Nương nương lại... “Theo thần thấy, có lẽ đây là thuốc tránh thai.”
Thuốc... tránh thai....
Vị Quân vương trẻ tuổi vẫn đang luôn tay vuốt ve quạt giấy bạch ngọc trên tay đột nhiên đánh rơi xuống đất “bộp” một cái, chuôi quạt đập vào mặt đá cẩm thạch rắn chắc bị mẻ mất một miếng.
Lục thái y nhìn sắc mặt Hoàng đế Bệ hạ càng ngày càng khó coi, trên khuôn mặt anh tuấn như ngọc hoàn toàn không có chút huyết sắc nào, thần thái sáng láng cùng đôi mắt đen sâu không thấy đáy trước kia giờ đây trở nên trống rỗng không ánh sáng, tâm tư Lục thái y cũng càng ngày càng chìm xuống theo sắc mặt của Diệp Lâm. Hắn thật sự không biết Hoàng hậu Nương nương muốn làm gì, Hoàng đế Bệ hạ còn trẻ làm sao chịu đựng được đả kích lớn như vậy? Cả triều đều biết Bệ hạ yêu thương say đắm Hoàng hậu Nương nương, nuông chiều như vậy, si mê như vậy, thậm chí có thể vì nàng mà bỏ trống hậu cung, vứt bỏ cả tôn nghiêm của bậc Đế vương mà sủng ái nàng, vậy mà kết quả lại là... Thậm chí nữ nhân này còn không muốn sinh con nối dõi cho Ngài...
Lục thái y càng nghĩ càng cảm thấy đáng tiếc cho Hoàng đế Bệ hạ cao cao tại thượng, nghĩ đến Tiên đế vì tình suýt làm hại quốc gia rồi lại nghĩ tới Thánh tổ khai quốc, không khỏi thở dài ở trong lòng. Hoàng đế của Đại Nhạn mỗi một người đều là vì chuyện tình, Lục thái y cũng chẳng cách nào bình luận đúng sai, chỉ có thể nói vận mệnh khác biệt. Ngày trước mọi người chỉ cảm thấy Tiên đế có vận số không tốt, chứ chưa từng nghĩ Bệ hạ đương triều này cũng lại phó thác một mảnh thâm tình cho sai người. Tuy là Hoàng hậu Nương nương nhan sắc khuynh thành, nhưng sàn sàn giống như nàng cũng không phải là không tìm ra được người thứ hai, nữ nhân tốt trong thiên hạ có cả trăm ngàn, nhưng Bệ hạ... Mới nghĩ đến đây, vị Hoàng đế cao cao tại thượng kia đột nhiên lên tiếng.
“Lục Cửu Chân, chuyện tối nay nếu có người thứ ba biết được thì Trẫm nhất định sẽ chặt đầu ngươi.”
Lục thái y run cầm cập, cái cái cái này, bí mật cung đình như vậy, lại là sự việc liên quan đến tôn nghiêm long uy của Hoàng đế Bệ hạ, đương nhiên hắn không dám nói bậy, chỉ cảm thấy Hoàng đế Bệ hạ thực sự đã giận điên lên. Ngày xưa người nào người nấy đều tán thưởng rằng Bệ hạ luôn nhã nhặn bình tĩnh, làm gì có chuyện uy hiếp thần tử như thế này.
Không đợi Lục thái y đáp lại, người ngồi ở ghế rồng trên cao đã dứt khoát đứng dậy, sải bước đi ra phía ngoài.
Lục thái y mắt thấy Hoàng đế Bệ hạ rối loạn bước ra khỏi Hi Quang điện, không rõ vì sao Lưu nội thị đuổi theo nhanh như chớp, lại quay đầu nhìn quạt giấy bạch ngọc bị mẻ một góc trên mặt đất rồi lắc đầu.
Không biết việc này nếu mà lộ ra ngoài thì thiên hạ sẽ lại xảy ra bao nhiêu chuyện nữa. Tuy là đương kim Bệ hạ tài giỏi thông minh lanh lợi, quần thần đồng lòng tán thưởng, nhưng chỉ có duy nhất một khuyết điểm – đối xử với Hoàng hậu Nương nương có thể nói là không hề theo một nguyên tắc nào. Nay Bệ hạ phải chịu đả kích quá mạnh, chỉ e nhất thời không thể khống chế lửa giận trong lòng.
Diệp Lâm để lại Lục thái y ở trong Hi Quang điện, đầu óc cũng trống rỗng, chỉ một mực đi về phía Phượng Ngô điện, lại cảm thấy khoảng cách vài bước chân của ngày xưa nay thoáng cái đã trở nên xa xôi cách trở, đi mãi không đến.
Hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng đến gặp Tô Nghiêu, chỉ muốn hỏi nàng một câu, vì sao?
Trùng sinh một kiếp, hắn rõ ràng đã cẩn thận từng li từng tí, rõ ràng đã nỗ lực bù đắp lại những sai lầm mình phạm phải ở kiếp trước, rõ ràng tưởng rằng bản thân mình đã đạt được hạnh phúc... So với kiếp trước nàng còn nhẫn tâm hơn, thậm chí ngay cả sinh cho hắn một đứa con cũng không bằng lòng... Rốt cuộc là vì sao...
Tô Nghiêu à Tô Nghiêu, rốt cuộc nàng còn muốn ta phải làm sao...
Lưu nội thị đi chậm phía sau Diệp Lâm, cũng không biết Hoàng đế Bệ hạ lại bị làm sao mà bốc hỏa như thế này, chỉ thấy sắc mặt này là đoán chừng đại sự không ổn. Mắt thấy sẽ phải đến Phượng Ngô điện, vừa định cao giọng báo tin cho người bên trong điện, liếc mắt một cái đã thấy Diệp Lâm bỗng nhiên quay đầu lườm hắn, âm thanh liền kẹt luôn trong cổ họng.
Cái nhìn kia rét lạnh thấu xương tựa như gió tuyết đêm đông, một mạch thổi thẳng vào tận đáy lòng. Lưu nội run cầm cập theo bản năng, bước chân chậm lại, bị Diệp Lâm bỏ tụt lại phía sau một quãng xa.
Lúc đến gần thềm ngọc ngoài cửa lớn Phượng Ngô điện, Hoàng đế Bệ hạ vốn hùng hùng hổ hổ lại bỗng chốc dừng bước, lặng lẽ đứng trên bậc thềm ngọc, không hề nhúc nhích mà ngẩn người nhìn đèn chong ở cửa. Lưu nội thị vừa đuổi kịp đến liền nghe thấy Hoàng đế Bệ hạ đột nhiên mở miệng nói những lời kỳ quặc, không biết là nói chuyện với hắn hay là lẩm bẩm một mình, “Ta có chỗ nào không tốt...”
Cũng không biết lời này là nên nghe hay không nên nghe, Lưu nội thị do dự nhìn Hoàng đế Bệ hạ đang u buồn sầu muộn khác thường bên cạnh, bỗng nhiên người đó quay đầu lại đây, trong con ngươi đen nhánh là một mảnh mờ mịt luống cuống, “Lưu Tuân, rốt cuộc Trẫm có chỗ nào không tốt?”
Là hắn quá tham lam sao... Không, hắn chỉ muốn cả đời hòa thuận cùng nàng, muốn cùng nàng bạch đầu giai lão, con cháu đầy quanh chân... Nhưng trùng sinh một kiếp rồi mà hắn vẫn không làm được, vẫn không làm được... Rốt cuộc hắn có chỗ nào không tốt... Nàng nhất định không chịu bố thí cho hắn một đứa con...
Lưu nội thị như hồn bay phách lạc, càng nhìn dáng điệu đứng yên bất động của Hoàng đế Bệ hạ ở cửa Phượng Ngô điện lại càng thấy đau lòng. Bệ hạ chỗ nào cũng tốt, toàn tâm toàn ý như vậy, tất cả mọi thứ đều lấy Nương nương làm trọng, chẳng lẽ còn không đủ tư cách được coi là bạn đời hoàn mỹ sao?
“Bệ hạ chỗ nào cũng đều tốt, chỉ là...” Là Hoàng hậu Nương nương làm cho người khách đoán không ra...
Một câu nói nhẹ nhàng phiêu tán trong gió đêm, căn bản Diệp Lâm không nghe vào tai, ngón tay dần dần trở nên lạnh lẽo, những suy nghĩ cuồn cuộn trong đầu cuối cùng cũng từ từ ngưng tụ lại kết thành một ý niệm làm cho lòng hắn đau không chịu nổi – vì sao nàng không chịu sinh cho hắn một đứa con? Bởi vì nàng muốn ra đi.
Nàng vẫn muốn ra đi... Kiếp trước nàng đã đốt thân xác mình thành tro, rải vào khắp trời đất, mặc cho hắn lên trời xuống đất đi tìm nàng, đến cả cơ hội được chôn cùng một mộ với nàng cũng không có. Lúc này đây, ngay cả đứa con nàng cũng không chịu để lại cho hắn, ngay cả một chút niệm tưởng, một chút bóng dáng cũng không chịu để lại cho hắn... Tô Nghiêu, nàng thật tàn nhẫn... Nàng nhất định phải nhẫn tâm đến nước này sao...
Đột nhiên vị Hoàng đế trẻ tuổi đưa tay đẩy ra cánh cửa đang đóng chặt của Phượng Ngô điện
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]