Vẻ mặt người này thật có chút cô đơn, Tô Nghiêu thấy hắn không nói lời nào, trên mặt cười yếu ớt cô tịch lành lạnh, chỉ coi hắn còn ăn hơi dấm, dùng sức đẩy hắn, sẳng giọng: “Thì thế nào, ngươi không phải là biết, ta vốn không quen thuộc với người nọ sao?”
Người nọ lắc đầu một cái, nói chuyện nhỏ nhẹ trấn an nói: “Ta tự nhiên biết. A Nghiêu, ta biết rõ ngươi không có liên quan đến hắn.”
“Vậy vẻ mặt ngươi như thế nào?” Tô Nghiêu cau mày ấn mi tâm người nọ, nói: “Cau mày khó coi.”
Diệp Lâm không trả lời, lắc đầu một cái cắt đứt câu chuyện, nâng giọng phân phó Lưu nội thị đang ở ngoài cửa dọn tất cả đồ vào để xuống, liền đi sang phê sổ con.
Tô Nghiêu tự tìm mất mặt, đặt cái vòng kia trở lại hộp gỗ tử đàn, cũng không đi xem Diệp Lâm, thuận tay cầm một xấp giấy, tựa vào trên giường suy nghĩ. Đó là nhật ký của Tô Dao, nàng cũng muốn biết, trong lòng cô nương này rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Tô Dao viết nhật ký rất tùy ý, có lúc chỉ ngắn ngủn một đôi lời, có lúc lại viết đầy một trang giấy. Tô Nghiêu đảo qua xấp giấy, chỉ có thể nói cảm thán.
Nhược suối Tô thị đến tột cùng là xa hoa như thế nào, thi thư gia truyền đại tộc, nàng ngày trước chỉ là nghe nói, cũng chỉ là khi Diệp Lâm lên ngôi quét sạch quan trường thì mới thấy được lực ảnh hưởng của Tô thị, mà giữa những hàng chữ của Tô Dao, Tô Nghiêu mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-be-ha-cung-khong-nhe/3019502/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.