Chương trước
Chương sau
Thủ vệ Hoàng Thành cảm thấy mình thật là sống lâu thấy, bóng người xa như vậy đi tới, lại là Hoàng đế bệ hạ tôn quý cao lãnh cõng Hoàng hậu nương nương đang ngủ say.

Cõng!

Mấy ngày trước đây còn nghe nói bệ hạ thừa dịp Hoàng hậu nương nương về nhà thăm người thân lâm hạnh Vương nữ Miêu Nam, nhóm cung nhân rối rít nghị luận cục diện Hoàng hậu độc quyền hậu cung sắp thay đổi, nhưng hôm nay gặp mặt, thủ vệ lại cảm thấy, Hoàng hậu nương nương đối với Miêu Nam Vương nữ, rõ ràng chính là chế áp tuyệt đối.

Trong mộng, là biển hoa Ngọc Mình mênh mông bát ngát.

Tầng tầng lớp lớp Ngọc Minh đỏ trắng nở đầy khắp núi đồi, hương thơm bốn phía, theo ấm áp gió xuân thổi tới Bắc Phương xa xôi.

Một giọng nói trong trẻo đột ngột vang lên trong không khí đầy hương hoa.

“Hoài Lăng chỗ này không tệ, chờ ta chết rồi, ngươi đốt ta thành tro, chọn một ngày có gió bắc, giải tro ta ở chỗ này.”

“Nghiêm túc?”

“Ngươi cho rằng ta đang nói đùa sao? Ta hiểu rõ ngươi nhất định phải nói cho ta biết lễ tiết đào mộ phần lập bia, không cần. Người bên kia chỗ ta đều như vậy, sạch sẽ đất, sạch sẽ mà đi.”

“Nhưng hắn một mực tìm ngươi, một ngày nào đó hắn sẽ tìm tới nơi này.....” Đến lúc đó, nàng lại nhẫn tâm thiên địa mịt mờ, ngay cả một niệm tưởng cũng không lưu cho hắn?

“Như vậy không tốt sao? Nếu không có gì để hắn nhớ tới ta, một ngày nào đó, hắn sẽ quên ta thôi.....”

Nàng cô độc đứng ở trên núi thật cao, ánh mắt nhìn phía bắc xa xôi, dãy núi liên miên chập chùng chắn thành Trường Trữ xa không thể chạm tới ở phía sau, khiến nàng không cách nào theo dõi. Giơ tay lên vén tóc bị thổi loạn ra sau tai, nàng nhẹ nhàng cười lên: “Người đời đều cầu xin lễ tang trọng thể, dựng bia chép sử sợ sau khi chết bị người quên lãng, nhưng ta thì khác, ngược lại hi vọng tất cả mọi người đừng nhớ ta. Người đã không còn, lưu lại thương cảm làm cái gì.”

Giọng nói có thể nói không chút để ý, giống như chưa để sống chết ở trong lòng, tầm nhìn từ từ mà trở nên tối mờ, chỉ nghe thấy một tiếng thở dài quanh quẩn ở bên tai chưa từng tản ra.

Tô Nghiêu từ từ mở mắt.

Mộng cảnh quá mức chân thật, cho dù nàng đã tỉnh, còn có thể cảm nhận được rõ ràng trong mộng nói ra câu kia “Cũng hi vọng tất cả mọi người chớ nhớ ta” thì đáy lòng nhói lên như bị kim đâm. Giơ tay lên lau gò má của mình, từ khóe mắt đến tóc mai đều ướt sũng.

Ánh mắt Tô Nghiêu quét qua bức rèm che vàng thêu chỉ bạc, ý thức dần dần rõ ràng. Quanh mình đều là đồ trang trí trong Phượng Ngô điện, khiến nàng dần dần an tâm. Nàng vốn hăng hái tràn đầy cảm xúc, cũng không biết buồn ngủ lúc nào, dựa cánh tay hắn liền buồn ngủ. Có lẽ là ở bên cạnh hắn thật sự cực kì yên tâm, ngay cả mình ngủ lúc nào nàng cũng không biết.

Thân thể của nàng vẫn luôn hết sức yếu ớt, dược thiện cũng luôn ăn, dù là vào cung cũng không dám bỏ, ăn đến mức nàng cảm thấy trong lúc hoạt động quanh thân đều thoang thoảng mùi thuốc, thân thể lại càng mềm nhũn. Không biết có phải là ảo giác hay không, Tô Nghiêu cảm giác số lần mình ngủ mê man càng ngày càng cao.

Đang mất hồn nghĩ, bên hông chợt bị nắm thật chặt, lúc này Tô Nghiêu mới cảm thấy, bên cạnh của mình còn một người.

Tóc đen người nọ xoã xuống như tơ lụa thượng đẳng, chỉ mặc áo đơn màu trắng thêu hoa văn rồng, nửa người che chăn gấm nửa người lộ ra bên ngoài, nghiêng người ngủ say ở bên người nàng một cái tay còn khoác lên eo nàng. Tô Nghiêu khẽ đẩy về phía sau một cái, liền bị người nọ vô thức kéo lại, hơn nữa còn dựa vào gần hơn, khuôn mặt như ngọc chôn trong chăn, giống như đứa bé đơn thuần.

Tô Nghiêu kinh ngạc mà nhìn hắn, có chút ngây dại, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Diệp Lâm không phòng bị ngủ như vậy, khóe miệng còn khẽ nở nụ cười, không biết mơ thấy cái gì, ấm áp làm người khác không cách nào tưởng tượng trong ngày thường người này băng lãnh như sương ngồi ngay ngắn ở trên ghế rồng như thế nào.

Nàng chưa từng thấy dáng vẻ hắn vào triều, người này ở trước mặt nàng vĩnh viễn đều là dáng vẻ phong tình trêu chọc nàng, đáng chết là, nàng hẳn là bị hắn ăn sạch sành sanh.

Tô Nghiêu không nhịn được nâng ngón tay ngọc thon dài, nhẹ nhàng vuốt theo khuôn mặt trầm tĩnh này, Diệp Lâm cũng không tỉnh, trong hôn mê bắt lấy ngón tay đang làm loạn của nàng nắm ở trong tay, khẽ hừ một tiếng giống như là đang bày tỏ kháng nghị.

Giờ khắc này nội tâm vui vẻ và ngọt ngào khiến Tô Nghiêu không nhịn được cười, cũng dựa vào hắn gần hơn chút, trán dựa vào xương quai xanh người kia, từ từ ngủ tiếp.

Hôm sau.

Ánh mặt trời mới vừa xuyên qua tầng mây mỏng chiếu xuống đất, Tô Nghiêu liền tỉnh. Nói chuẩn xác nàng là đói mà tỉnh. Tối hôm qua chạy lâu như vậy, trở lại cũng không ăn khuya liền trực tiếp ngủ, nghĩ đến Diệp Lâm còn mệt mỏi hơn đói hơn nàng, dù sao cõng nàng từ thành Trường Trữ về Phượng Ngô điện cũng không nhẹ nhõm gì.

Vừa định muốn ngồi dậy đi ra phòng ngoài kêu Gấm Diên bưng đồ ăn sáng, người kia chợt động, một tay chặt chẽ giữ chặt cổ tay của nàng, cau mày, còn chưa mở mắt ra, cắn răng nghiến lợi nói: “Tô Nghiêu, ngươi dám đi! Ngươi dám đi!”

Tô Nghiêu sợ hết hồn, bất ngờ bị hắn túm trở về giường phượng, trọng tâm không vững trực tiếp ngã trên người hắn, cái trán đập vào cằm người kia, nhất thời cắn răng chịu đựng “Ai u” một tiếng. Người này nhất định là ma chướng, nàng cũng chỉ nghĩ đứng dậy đi tìm cái ăn, lại đi không xa, làm gì hung như vậy?

Không ngờ người nọ vẫn nhắm chặt hai mắt, giương tay nhốt nàng lại trong ngực, nghiêng người liền đè lên nàng, xác định nàng không thể động, lúc này mới hài lòng lầm bầm một câu: “Là của ta.....”

Tô Nghiêu:.....

Thôi, hôm nay nàng cũng chỉ hò hét hắn thôi.

Còn chưa có an ổn xuống, lại nghe thấy người nọ u oán uất ức nói: “Ngươi hại ta chờ lâu như vậy.....”

Không biết hắn mơ thấy gì, ngày trước nàng cũng chưa từng biết, người này lại còn tật xấu nói mớ.

Hoàn hảo bên người hắn là nàng, nếu không, không biết bao nhiêu “Cơ mật quốc gia” nếu bị hắn nói ra ngoài trong lúc nằm mơ. Tô Nghiêu lắc đầu một cái thở dài, nhưng không biết, trừ ở bên người nàng, người này vĩnh viễn sẽ không ngủ được thâm trầm như vậy.

Cũng không biết trải qua bao lâu, lâu đến Tô Nghiêu lại bắt đầu buồn ngủ, người đang ôm nàng thật chặt khẽ giật giật, mở mắt.

Diệp Lâm mới mở mắt ra, chạm mặt liền nhìn thấy một đôi mắt đen như làn thu thuỷ, gần như vậy, gần đến nỗi tiếng hít thở đều rõ ràng có thể nghe.

Thì ra chỉ là một giấc mộng..... Nàng không bỏ hắn, không có không chào mà đi, người này đang ở trong ngực của hắn, chân thực như thế.

Chợt ôm chặt người nọ hơn chút, cơ hồ muốn khảm nàng vào trong xương máu mình, Diệp Lâm nhất thời động tình, nhắm mắt lại muốn hôn, lại bị người nọ giơ tay lên bụm miệng khẽ đẩy ra, cười hỏi hắn: “A Lâm, ngươi rốt cuộc đợi ta bao lâu?”

Đợi..... Bao lâu?

Trong tròng mắt màu đen trong suốt mà chân thành, hắn nói thật, giọng nói có một chút khàn khàn: “Mười hai năm.”

Đâu chỉ mười hai năm.

Nàng hỏi chính là kiếp này hắn dùng bao lâu đợi hắn xuyên qua. Hắn nói là kiếp trước hắn dùng bao lâu đợi cơ hội làm lại từ đầu. Nhưng kết quả là giống nhau.

Mười hai năm..... Người này, đợi nàng mười hai năm. Vành mắt Tô Nghiêu đỏ lên, vùi đầu vào trong lòng ngực người nọ, giọng nói nhiều hơn mấy phần nghẹn ngào: “A Lâm, thật xin lỗi. Để ngươi chờ lâu như vậy, thật xin lỗi.”

Tới muộn như vậy, thật xin lỗi.....

Nàng không cách nào tưởng tượng Diệp Lâm nghe một tiếng xin lỗi trong lòng có cảm tưởng gì, bởi vì nàng vốn giải thích sai ý tứ của hắn. Diệp Lâm nghe nàng buồn buồn hỏi hắn: “A Lâm, ngày hôm qua rốt cuộc ngươi đã mơ cái gì?”

“Thế nào?” Hắn nói chuyện không nên nói sao, hay là đánh thức nàng, quấy rầy giấc ngủ của nàng?

Người chôn ở trong ngực hắn nói: “Ngươi nói mớ. Nói ta không cần đi.”

Như kỳ tích, Tô Nghiêu hẳn là phát giác giấc mơ không đầu không đuôi không giải thích của mình, hẳn là có quan hệ nhân quả nào đó với Diệp Lâm nói mớ. Nhưng làm sao có thể, bọn họ cũng chỉ là ngủ ở trên một cái giường, cũng không phải là ngay cả mộng cảnh cũng có thể tương thông.

Đang nghĩ ngợi lung tung người nọ đã bắt đầu lời ít mà ý nhiều giải thích: “Ta mơ thấy ngươi bỏ ta lại, đi một mình. Trong trời đất bao la, biển người mênh mông không thể tìm ra. Ngươi biết, nếu là thành tâm thành ý mà nghĩ muốn tránh một người, mặc cho người khác phí hết tâm tư, cũng không tìm được.”

Tô Nghiêu đang muốn tán đồng gật đầu, cằm bị người nọ nâng lên, nửa giống như uy hiếp nửa giống như đùa giỡn nói: “A Nghiêu, ngươi nhớ, nếu ngươi dám bỏ lại ta ở trong cung, ta liền làm một hôn quân, kéo cả giang sơn này vào địa ngục, đi cùng ta.”

Tô Nghiêu:.....

Người này, nói khốn kiếp liền lập tức khốn kiếp, làm một hôn quân, lúc hắn nói ra những lời ấy, vẫn còn rất kiêu ngạo sao?! Lúc này liền dùng lực đem đẩy người này ra xa, nói: “Ngươi buồn lo vô cớ cái gì vậy, ta người này không thương thì thôi, một khi yêu liền tuyệt sẽ không buông tay, tuyệt sẽ không rời đi. Ngược lại ngươi, về sau suy nghĩ thật kỹ nên tự xử thế nào.”

Diệp Lâm thấy buồn cười, còn muốn nói gì với nàng nữa, liền bị Lưu nội thị ở ngoài điện the thé nói bẩm báo việc gấp cắt đứt ý nghĩ.

“Trưởng công chúa Hoài Dương vội vã cầu kiến Hoàng hậu nương nương.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.