Tô Nghiêu cho là nếu nàng vào Sùng Văn Quán học, nhất định sẽ gặp rất nhiều vương công tiểu thư quyền quý khác, trong đầu lại tính toán hành vi cử chỉ sao cho đúng mực, tránh bại lộ bí mật của mình. Xong, chờ khi thật sự đến Sùng Văn Quán học, Tô Nghiêu mới hiểu cái gọi khóc không ra nước mắt.
Ngó nhìn chung quanh, thư quán lớn như vậy, bên trong ngoại trừ nàng, ngồi bên cạnh là thái tử điện hạ, đối diện chính là ánh mắt từ ái của Thái Phó thái tử, tìm đâu cũng không ra được người thứ tư.
Nghĩ tới sau này phải sớm chiều gặp mặt vị thái tử thay đổi thất thường này, Tô Nghiêu liền thấy tiền đồ bấp bênh.
Còn có Thôi Thái Phó bụng đầy kinh thư nhìn chăm chú, khiến nàng rất ngượng, mặc dù nàng gánh trên vai danh tiếng Tô Dao, nhưng thật sự nàng không biết cái gì hết... Ở Nhạn Triều này, bản thân Tô Nghiêu gần như là kẻ mù chữ.
“Mệt sao?” Bên người chợt vang giọng nói lành lạnh của người nọ, Tô Nghiêu giật mình, nghiêng đầu nhìn đôi đen huyền tựa màn đêm.
Tô Nghiêu ngơ ngác gật đầu, nàng không phải mệt căn bản là nghe không hiểu...
Trái lại Thôi Thái Phó chỉ cười, nói, “Nếu Điện hạ và Tô đại tiểu thư thấy mệt, cứ vào vườn hoa nghỉ ngơi một chút đi.”
Tô Nghiêu nhìn Thôi Thái Phó cười cảm kích đứng dậy định đi ra ngoài, không ngờ chỉ vừa mới đứng dậy cổ tay liền bị người nọ giữ lại, Tô Nghiêu cứng người không dám tránh thoát, chẳng biết người này lại muốn làm gì.
Diệp Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-be-ha-cung-khong-nhe/111884/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.