“Anh trai em... có phải là...” Ba chữ tiếp theo, Viên Mãn nuốt nước bọt, lại nuốt nước bọt, cuối cùng mới có thể nói ra miệng: “Trịnh Diễn Tự?”
Cô bé giật mình sửng sốt.
Nhìn cái đã biết là Viên Mãn đã đoán đúng.
Không ngờ Trịnh Diễn Tự lại rêu rao khắp nơi rằng công ty của cô khôngđáng tin? Nếu không đáng tin thì bây giờ anh ta có thể tương thân tươngái với Hướng Mông hay sao? Viên Mãn tức giận đến mức chỉ muốn trợn mắtthổi râu, cô bé này lại xi một tiếng rất khinh thường: “Trịnh Diễn Tựchẳng qua chỉ là một người có một nửa gien giống tôi mà thôi, anh takhông phải anh trai tôi”.
Một nửa gien giống nhau? Anh ta không phải anh trai tôi? Viên Mãn nghe cô bé này nói mà chóng mặt ù tai.
Còn cô bé này dường như cũng bị Viên Mãn đâm trúng chỗ đau, lập tứckhông còn ham chiến nữa, làm bộ xem đồng hồ rồi trực tiếp đứng lên:“Thời gian không còn sớm nữa, tôi còn có hẹn. Chị cứ suy nghĩ về vụ củatôi đi. Tiền thù lao tôi trả chị chắc chắn không ít hơn người lớn đâu”.
Đến tận lúc đưa mắt nhìn cô bé này đi ra khỏi văn phòng, Viên Mãn vẫncòn đang nghĩ xem một nửa gien giống nhau nghĩa là thế nào. Vậy TrịnhDiễn Tự không phải là anh trai của cô ta? Tại sao vừa nhắc tới TrịnhDiễn Tự, cô ta đã ba phần khinh thường, bảy phần kiêng kị?
Nghĩ đi nghĩ lại, vô tình nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường.
Trời! 6 giờ rồi! Mà 7 giờ là giờ hẹn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-an-kham-chua-fa-di-can/3143743/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.