Trong phòng bệnh, ánh mặt trời buổi chiều từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lên trên gương mặt Hướng Mông, có thể nhìn thấy rõ từng sợi lông tơ nhỏ bé. Nhưng người phụ nữ xinh xắn này, bất kể là trang điểm hay là nụ cười vẫn hoàn toàn kín kẽ ngay cả trước ánh nắng sáng ngời như thế.
Đây là một buổi chiều quá thích hợp để giãi bày thẳng thắn, thế là sau một khoảng yên lặng ngắn ngủi, Hướng Mông lại lên tiếng: “Nhưng cô có biết không, anh ấy đã thích người khác rồi”.
Hướng Mông vẫn mỉm cười như vậy, Viên Mãn lại không nhịn được cau mày.
Người Trịnh Diễn Tự thích không phải cô ta, Hướng Mông hay sao? Bây giờ lời này lại được nói ra từ miệng Hướng Mông, Viên Mãn sao có thể cảm thấy bình thường được?
Khi nhìn Hướng Mông lần nữa, Viên Mãn không thể không nhìn bằng ánh mắt khác: “Cô vẫn biết anh ta thích cô?”
Vẻ mặt của Hướng Mông...
Viên Mãn coi như Hướng Mông ngầm thừa nhận, trong lòng không khỏi than thở. Hai người này thật là thú vị, một người không nói, người kia thì giả vờ không biết, vẫn che giấu hết thảy dưới danh nghĩa tình bạn.
Còn cụ thể Hướng Mông biết từ bao giờ, tại sao lại biết, vấn đề này không còn quan trọng. Viên Mãn cắn răng dứt khoát đi thẳng vào vấn đề chính: “Vậy còn cô?”
“Tôi nghĩ cô có thể hiểu được, tôi và Diễn Tự quá quen nhau, quen đến mức tôi cảm thấy có lẽ tôi không thể sinh ra tình yêu với anh ấy. Nhưng anh ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-an-kham-chua-fa-di-can/3143723/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.