Loại tiểu lâu la như Viên Mãn sao có thể chống lại được khí thế bá vương của ông già? Cô ngoan ngoãn ôm Bỏng Ngô lên, nhường đường cho ông già đi vào cửa: “Cô chính là trợ lý đời sống nó mới tuyển à?”
“Vâng”.
“Nó bị ốm rồi à?”
“Vâng”.
Mặc dù không biết tại sao tin tức của ông già này nhanh nhạy như vậy, nhưng Viên Mãn vẫn không dám ngẩng đầu lên, chỉ đi theo phía sau ông già nửa mét, ông ta hỏi gì đều trả lời thành thật.
Có lẽ Bỏng Ngô xun xoe nhìn thấy cô lúc này cũng phải cam chịu thua kém.
“Bệnh gì?”
“Hỏng súng rồi”.
Cạnh một tiếng, chiếc ba tong trong tay ông già rơi xuống đất.
Một đôi mắt trợn tròn nhìn về phía Viên Mãn: “Cái gì???”
Viên Mãn chỉ có thể thầm than ông cụ này quả thực có khả năng biểu cảm rất tốt, từ tóc mai hơi dựng lên đến ngón tay khẽ run rẩy đều cho thấy sự khiếp sợ trong lòng ông ta: “Thằng ranh này, dù không muốn lấy vợ thì cũng không được tự cung chứ!”
Cô đâu nói anh ta tự cung...
Có lẽ ông cụ xem phim võ hiệp nhiều quá nên mới suy diễn lung tung như vậy...
Thấy Viên Mãn vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, ông già đứng ngồi không yên, bước đi như bay vào bên trong. Nhưng căn hộ chiếm nguyên một tầng, bảy tám phòng, ông ta biết đi đâu tìm thẳng nghiệt tử nhà mình? Một ánh mắt như dao lia trở lại: “Nó đâu?”
Bị ánh mắt đâm xuyên thấu, Viên Mãn mới biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-an-kham-chua-fa-di-can/3143702/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.