Cao Đăng về đến nhà, vị khách không mời mà đến đã ngồi chễm chệ trên sofa. Gã đã quá quen với chuyện này, mí mắt cũng không thèm động một chút. Nhưng khi nhìn thấy bàn uống nước trống trơn, gã lại kinh ngạc suýt nữa rơi cằm.
Khiến Cao Đăng kinh ngạc hơn nữa là lúc này vị khách không mời lại đang gặm một quả dưa chuột.
Sự kinh ngạc trong lòng khiến giọng nói của Cao Đăng cũng run run: “Chị Viên, chị... chị... chị... ốm rồi à?”
“Không”. Gặm quả dưa chuột nhạt thếch, sắc mặt Viên Mãn quả thật không được tốt lắm, nhưng cùng lắm cũng chỉ thộn mặt ra thôi, làm gì đến mức tỏ ra bệnh hoạn chứ: “Sao lại hỏi thế?”
“Lần nào chị đến nhà em chẳng vơ hết toàn bộ đồ ăn vặt trong phạm vi một cây số xung quanh?”
Viên Mãn căm hận cắn dưa chuột, cố tìm cách tưởng tượng mình đang ăn thịt nhưng cuối cùng thất bại nên càng khó chịu hơn: “Chị phải giảm béo”.
Cao Đăng đã nghe câu này quá nhiều lần nên chỉ coi như chuyện cười. Gã cười ha ha, hoàn toàn không muốn tiếp lời Viên Mãn: “Chị đột nhiên đến tìm em làm gì?”
“Nhớ cậu thôi mà, Tiểu Đăng Đăng”.
“Dừng dừng dừng! Dừng lại!” Cao Đăng kinh hoàng. Chị Viên ăn dưa chuột hỏng não rồi hay sao mà ăn nói buồn nôn như thế?
Viên Mãn suy nghĩ một lát, ngại không vào thẳng vấn đề nên vẫn tiếp tục vòng vo tam quốc: “Cậu và Trần Trình thế nào rồi?”
Vừa nhắc tới cái tên này, vẻ mặt Cao Đăng đã đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-an-kham-chua-fa-di-can/3143687/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.