Hôm nay Thẩm Khinh có hơi trầm mặc.
Cậu biết tầm quan trọng của trận thi đấu lần này, cho nên không dám thiếu cảnh giác.
Sau khi nhảy xong hai đợt, cậu ngồi vào một góc cởi giày ra, dùng khăn tay lau sơ chân rồi thay một đôi vớ khác, sau đó lại đổi một đôi giày đinh.
Thời điểm thi đấu bọn họ đều sẽ mang theo rất nhiều vớ, giày cũng vậy. Nếu vớ ướt sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy, khiến cho bước chân nặng hơn không ít.
Đồng thời cũng sẽ ảnh hưởng đến động tác chạy lấy đà của bọn họ.
Loại vấn đề này cũng không thể sơ sẩy.
Bên tai vẫn còn nghe được tiếng huấn luyện viên đang Lưu rống cậu.
Mỗi lần thi đấu, huấn luyện viên Lưu đều la hét từ đầu đến cuối, một người hơn bốn mươi tuổi, vì sao lại không có được sự ổn trọng giống như huấn luyện viên của nhà người ta cơ chứ?
Cậu có thể tiến vào trận chung kết, một phần lớn là dựa vào thiên phú của bản thân.
Nhưng chính cậu cũng có thể nhận ra được,mình còn rất nhiều thiếu sót, so với những tuyển thủ nhảy cao kinh nghiệm phong phú khác thì cậu vẫn có phần không địch lại.
Ví dụ như nam sinh trường thể thao của thành phố W kia, hôm nay chính là tuyển thủ trọng điểm, nghe nói cậu ta đã có thể nhảy qua hai mét hai, là người quan trọng được rất nhiều truyền thông chú ý đến.
Nếu Thẩm Khinh vẫn còn thuộc hạng mục nhảy sào thì cũng sẽ có truyền thông chú ý đến cậu, thời điểm cậu và Dương Nam tham gia thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-tai-ni-non/1268407/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.