Sau khi tan học, lúc Cố Nhược đang nói chuyện phím với Sư Tiêu Khanh, cô để ý thấy Sư Tiêu Khanh có nhìn thoáng qua học sinh chuyển trường.
Cô thuận thế quay đầu lại thì nhìn thấy Hà Dĩ Húc đã tỉnh ngủ, có điều vẫn lười biếng ghé vào trên mặt bàn như cũ, đưa mắt nhìn hai người các cô.
Cố Nhược chần chờ một chút hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Cậu tên Cố Nhược?" Hà Dĩ Húc hỏi.
"Ừ, đúng vậy."
"Giọng nói của cậu rất đặc biệt."
Cố Nhược lập tức ngậm miệng.
Thật ra giọng nói loli của cô chính là một phiền não lớn, rất nhiều người đều cho rằng không được tự nhiên, đã mười sáu tuổi mà giọng nói còn trẻ con như vậy, có phải là cố ý giả vờ hay không?
Nam sinh thì lấy giọng nói của cô ra để giễu cợt, nữ sinh cũng sẽ nghĩ rằng Cố Nhược giả vờ.
Chuyện này cũng làm cho Cố Nhược càng ngày càng ít nói.
Cô muốn thay đổi chính mình, vì thế bắt đầu học cách thay đổi giọng nói, rồi tham gia phối âm.
Nhưng mà cái này vẫn luôn là điểm tự ti của cô, đã hình thành liền rất khó thay đổi. Bị người ta nhắc đến, cô sẽ lập tức cảm thấy cực kỳ mẫn cảm, nghĩ răng bản thân lại bị trào phúng.
Hà Dĩ Húc cảm thấy Cố Nhược hẳn là đã hiểu lầm, bổ sung một câu: "Rất dễ nghe."
"Cảm ơn."
"Nạp thẻ cơm ở đâu vậy? Giáo viên chỉ đưa cho tôi một tấm thẻ." Hà Dĩ Húc đem thẻ cơm đặt trên mặt bàn.
Cố Nhược và Sư Tiêu Khanh đưa mắt nhìn nhau một cái, cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-tai-ni-non/1268405/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.