Chủ topic 23:02 16/01/2017
Mọi người có ở đây không. Đã lâu không gặp. Tôi là Lâm Nguyện. Di động thật là khó dùng.
Không phải là không phối hợp, tôi rất phối hợp, chỉ là tôi không biết nói thế nào. Tôi không muốn bị đánh, bị làm phiền. Lúc trước không có ai làm phiền tôi. Bây giờ có rất nhiều người tìm đến tôi, nhìn tôi, muốn nói chuyện với tôi, còn quay phim chụp ảnh tôi, đáng ghét.
Nhiều lần tôi muốn trốn ra khỏi phòng bệnh, nơi này so vố căn phòng trước kia còn tồi tệ hơn. Tôi phải đi về. Nói rất nhiều lần rồi hắn không hề ngược đãi giam cầm tôi, là tôi tự nguyện, hắn đánh tôi là bởi vì yêu tôi, trói tôi là bởi vì tôi không ngoan. Bọn họ đưa tôi quay lại căn nhà đó, muốn tôi xác nhận, muốn tôi hồi tưởng, còn buộc tôi phải lên tầng hai, tôi sắp điên mất rồi.
Mẹ nói muốn dẫn tôi về nhà. Tôi nhìn đi nhìn lại vẫn có cảm giác không quen biết, mẹ rất già, tôi biết tôi không nên nói vậy về mẹ. Thế nhưng tôi không muốn về nhà, không phải, tôi không muốn về nhà mẹ, chuyện đó thật kỳ quặc, tôi có thể về lại căn phòng cũ của mình.
À đúng rồi, Run không phải tên Run, tên là gì đó rất khó đọc, anh bảo tôi cứ gọi anh là anh là được rồi, như vậy tôi mới nhớ được. Được rồi, anh.
Khi trở lại căn nhà đó, tôi đi tìm Sô Cô La, tôi sợ Sô Cô La chết đói, tìm rất lâu vẫn không tìm được. Bác sĩ tâm lý của tôi nói Sô Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-nhau-tron-chin-nam-ban-trai-tang-toi-mot-cai-may-tinh-second-hand-bo-di/1321893/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.