*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chủ topic 23:21 17/12/2016
Loay hoay thật lâu mới mở được máy tính. Máy tính sắp hỏng rồi sao, tôi đập mạnh vào đầu nó, màn hình đột nhiên đen ngòm. Lần đầu còn tưởng rằng các bạn toàn bộ cũng biến mất, may thay mở lại vẫn y nguyên.
Rất lâu rồi tôi không nói lời nào, bởi vì cũng không có ai nói chuyện với tôi. Hắn lúc nói chuyện, giọng nói rất lớn, có cảm giác hơi khàn khàn. Buồn ngủ quá, sáng sớm nay lúc hắn đi, lấy một cái lục lạc quấn vào trên mắt cá chân tôi, khi tôi đi lại sẽ phát ra tiếng vang.
Máy tính tôi dùng bây giờ… Rất kỳ quái. Xem không hiểu, tôi, chỉ ở đây nói chuyện, không hiểu. Tôi rất muốn cho các bạn xem tranh của tôi, chưa từng có ai nghiêm túc xem tranh tôi vẽ, nhưng máy tính nhắc nhở tôi, “Không có máy thu hình”, máy thu hình là cái gì? Tôi đoán đó là một đồ vật để chụp ảnh, giống như máy ảnh vậy.
Mẹ tôi từng chụp ảnh cho tôi, ngày đầu tiên tôi đến trường đã chụp ảnh. Không phải giả, tôi luôn luôn mơ tới điều ấy, ngày hôm đó tôi vào tiểu học, đồng phục học sinh màu trắng, còn đôi giày da nhỏ thì màu đen.
… Phải nghe lời của thầy giáo, không được nói chuyện với người lạ, phải lễ phép.
Đây là những lời mẹ nói với tôi, tôi muốn gội đầu, tóc tôi rất dài, dài đến tận gần eo, gội đầu mất rất nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-nhau-tron-chin-nam-ban-trai-tang-toi-mot-cai-may-tinh-second-hand-bo-di/1321890/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.