Trầm Lương Sinh đã hai ngày không tới công ty, hôm nay thế nào cũng phải đi một chuyến thế là nhìn Trầm phụ vài phút, kêu y tá vào chăm sóc người, còn mình thì rời khỏi, vừa xuống lầu vừa đốt điếu thuốc.
Xuống hơn nửa cầu thang, Trầm Lương Sinh đột nhiên đứng lại, hậu tri hậu giác ý thức được Trầm phụ vừa mới nói gì —- hắn phát hiện mình thế nhưng cơ hồ đã quên, tên tiếng Trung mẹ của hắn là có một chữ “Trân”.
Thời khắc đó Trầm Lương Sinh cuối cùng thừa nhận chính mình cảm thấy cô độc —- sinh mệnh hắn một người tiếp một người rời bỏ hắn, hắn cho rằng hắn không bận tâm, không bận tâm đến cơ hồ đã quên tên mẹ đẻ của mình.
Có lẽ có ngày nào đó hắn thật có thể quên hết thảy tên mọi người, những người đã rời bỏ hắn cũng như những người sắp sửa rời đi. Nhưng mà thời khắc này Trầm Lương Sinh lại phát hiện mình sợ hãi, tại giây phút yếu ớt này, trong nhà tràn ngập hơi thở tử vong, sợ hãi một ngày kia trong đầu biến thành một mảnh trống rỗng.
Hắn đứng ở cầu thang yên lặng hút hết điều thuốc, có một giây nọ hắn muốn cứ như vậy lái xe đi tìm một người, chỉ vì nói cho cậu biết, hắn nhớ cậu.
Nhưng rốt cuộc vẫn lái xe đến công ty, chạng vạng trước khi quay về biệt thự chính ghé qua nhà bên Kiếm Kiều một chút, từ trong thư phòng tìm ra cuốn《mười bốn bài thơ Bồ Đào Nha 》kia, đó là di vật duy nhất của mẹ mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-nhau-dai-lau-truong-tuong-thu/3166489/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.