*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Du có thánh dụ của bệ hạ nên không cần phải vào triều, mỗi ngày chỉ cần nhàn nhã nằm trong phủ. Thế mà mỗi ngày tôi vào triều xong còn phải lật đật về phủ giúp y bôi thuốc. Đi từ sáng sớm quá thì cũng không tốt, tôi lại không biết leo tường nhảy vào, tất nhiên cũng không làm rồi, chỉ có thể ngoan ngoãn vào bằng cửa chính mà thôi.
Tôi chỉ bôi thuốc chỗ vết thương trên vai y thôi, còn cái chỗ tụ máu kia tôi chẳng động vào. Bởi vì nó thật sự nhỏ quá chứ sao, không cần phải bôi mà…
Lúc đầu y còn oán trách mấy câu, sau cũng không giục nữa.
Thương thế của y tiến triển rất nhanh, mới qua một tháng mà cũng chỉ còn lại một vết sẹo nhạt màu. Tôi nhìn y đã hoạt động linh hoạt tự nhiên, chắc cũng sắp khỏi hẳn rồi. Còn phần tôi thì sự vụ bận rộn quá, nên cũng không đến phủ y nữa.
Nhưng sau đó y cũng chẳng thường hay đến tìm tôi nữa, không chủ động tìm tôi tới tận nửa tháng lận. Nếu không phải ánh mắt y nhìn tôi vẫn da diết như trước tôi còn tưởng rằng y quên tôi đến nơi rồi.
Trời đã chuyển rét đậm, thời tiết lại càng lạnh hơn. Tôi quấn chăn mà nghĩ tới ngày mai phải đi trên quan đạo vừa rét vừa tối kia thì lòng sinh vô vọng. Tại sao mỗi ngày đều phải vào triều làm gì? Tại sao phủ tôi lại cách xa hoang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-nguoi/149293/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.