Chị Tô, giả sử người đàn ông chị đã từng yêu say đắm đột nhiên xuất hiện và nói muốn làm lại từ đầu, chị sẽ làm thế nào?”. Trong văn phòng ấm áp như mùa xuân, cô nhân viên Thái Gia Gia vừa tốt nghiệp đại học, mới đến công ty chưa được nửa năm hỏi cấp trên của mình là Tô Tiểu Lương câu hỏi như thế.
Tô Tiểu Lương, trong chiếc áo sơ mi trắng tinh, khoác bên ngoài chiếc gile len màu xanh da trời đang cắm cúi soạn thảo tài liệu để báo cáo lên tổng giám đốc khu vực Châu Á Thái Bình Dương mới nhậm chức, nghe xong câu hỏi của Thái Gia Gia, bất chợt mười ngón tay thon dài đang lạch cạch liên hồi trên bàn phím chậm rãi dừng lại, rồi khẽ nhoẻn miệng cười và đáp lại ngắn gọn: “Cho hắn hai cái tát, chửi thêm một câu: Cút! Sau đó vênh mặt lên trời, giậm gót giầy cao gót thật mạnh, phủi tay bỏ đi thẳng”.
“Hả? Chị Tô ơi, chẳng biết chị có đọc tiểu thuyết lãng mạng, tình cảm không? Chị đã rung động trước ai bao giờ chưa?”.
Chiếc áo khoác màu hồng phấn rộng thùng thình góp phần tô điểm cho khuôn mặt xinh xắn của Thái Gia Gia thêm phần đáng yêu như búp bê, khuôn mặt đó liền chu miệng, nhíu mày tỏ vẻ đang khó hiểu.
Như một bông hoa tới mùa nở rộ, trong mắt cô lúc này, tình yêu mang màu sắc giống như chiếc áo cô đang mặc, nó màu hồng, ngọt ngào dịu đẹp và nhiều mộng tưởng lắm.
Tuyệt đối, tuyệt đối miệng lưỡi Tô Tiểu Lương không thể lạnh lùng đến tuyệt tình như thế được, lạnh lùng như thể xưa nay chưa yêu bao giờ vậy.
Nếu đã từng yêu say đắm, dù gương đã vỡ thực sự không thể lành lại được thì ít nhất cũng phải ngập ngừng hay đắn đo suy nghĩ một chút chứ!
Hơn nữa, thế nào thì được gọi là yêu say đắm và thế nào thì được gọi là tình yêu nữa?
Mắt dán chặt vào màn hình máy tính 13 inch, trên khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng mà rất tinh tế của Tiểu Lương, đôi lông mày vòng cung khẽ rướn lên, trong lòng cô đang có chút xao động.
Có cô gái nào chưa từng biết yêu chứ? Còn như tiểu thuyết tình yêu, cô tin số truyện mình đọc còn nhiều hơn số giáo trình mà Thái Gia Gia đã học trong bốn năm đại học ấy chứ.
Nhưng, những điều này không ai biết được, cô cũng không muốn để người khác biết.
Thấy cô không lên tiếng, Thái Gia Gia – con người sinh ra để nói nhiều vẫn không nản lòng, tiếp tục gặng hỏi: “Nếu gặp lại người yêu cũ, chị Tô có chửi và tát anh ta thật không?”.
“Ừ, thật, nhất định có!”. Trả lời chắc như đinh đóng cột, Tô Tiểu Lương đoán Thái Gia Gia chắc lại đang dính vào cái gọi là “rắc rối tình yêu” đây, thế nên cô chỉ muốn mau mau lùa nó ra chỗ khác. Con bé này, nửa năm mà thay đến ba người bạn trai, với tốc độ này thì bà cô Tô Tiểu Lương hai mươi bảy tuổi chẳng dám ngợi khen – hay đúng là có sự cách biệt giữa hai thế hệ rồi. Có lúc Tô Tiểu Lương cũng từng nghĩ vậy, nhất là lúc nhìn Thái Gia Gia đang say sưa mê muội trong tình yêu nhưng mắt thì vẫn mở to nhìn rõ đường.
“Tự nhiên em thấy khổ thân anh người yêu cũ của chị quá, nếu anh ta lỡ có ý định tốt đẹp này thật, không những bị chửi mà còn ăn đánh nữa, thảm quá…”.
Cô nàng Thái Gia Gia lắm quẻ còn chưa bày tỏ xong nỗi niềm của mình, bỗng cánh cửa văn phòng đang khép hờ mở toang, hai người đàn ông chậm rãi bước vào.
Đi trước là một vị ngoài năm mươi, khuôn mặt rất phúc hậu, đó là tổng giám đốc kinh doanh chi nhánh Trung Quốc, ông Trần Quốc An.
“Tiểu Tô, đây là tổng giám đốc Grand Yang mới của chúng ta, cậu ấy có nhã ý đến gặp gỡ giám đốc kinh doanh các khu vực các cô trước tiên đấy”.
Chưa kịp lịch sự nhoẻn miệng cười để chào đón khách quý, vừa trông thấy người con trai sau lưng Trần Quốc An, Tô Tiểu Lương bỗng đớ người ra một cách vô điều kiện.
Nhân tính không bằng trời tính, dù là lường trước đủ kiểu tình huống tương phùng nhưng với cảnh ngộ lúc này thì đúng là chẳng bao giờ ngờ tới. Anh ta chẳng có chút gì thay đổi, vẫn thanh lịch như thế, vẫn cá tính như thế, chỉ có điều, sau sáu năm trời, đến ngày hôm nay, ánh mắt dịu dàng trong sáng của ngày xưa đã đắm chìm trong u tối, thậm chí nó nhọn hoắt đầy cay nghiệt. Hai cánh tay đang buông thõng một cách tự nhiên khẽ run rẩy, Tô Tiểu Lương đứng bất động sau chiếc bàn làm việc, toàn bộ máu trong cơ thể cô như đã đông cứng lại, trái tim trở nên hoang tàn đến tận gốc.
“Chị Tô…”, Thái Gia Gia cũng đứng dậy từ lâu, thấy cấp trên của mình mãi chẳng có phản ứng gì, bất giác khẽ cất tiếng gọi.
Tổng giám đốc mới nhậm chức có vẻ bề ngoài rất ấn tượng, nhưng hình như Tô Tiểu Lương vốn không phải người thấy trai đẹp là gục ngã, hôm nay chị làm sao vậy?.
Áo sơ mi đen tuyền, cà vạt tím hồng, bộ vét màu xám bạc, đường cắt tinh tế, cao 1m79, Dương Duệ nhìn như một cây Quỳnh vừa cao vừa thẳng, lại vô cùng cao quý. Ánh mắt sâu thăm thẳm đầy bí ẩn, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh ta thoáng nét cười khi nhìn hai bàn tay đang nắm chặt một cách vô thức của Tô Tiểu Lương. Mỗi khi căng thẳng hay bị kích động, động tác này của cô lập tức xuất hiện. Sáu năm rồi, vẫn không hề thay đổi. Một niềm hân hoan không gọi được tên bỗng lâng lâng dấy lên trong lòng làm Dương Duệ, vốn dĩ còn có chút do dự, bỗng tin chắc rằng lần quay trở lại này của mình hoàn toàn không phải là một sai lầm.
Trần Quốc An vốn biết Tiểu Lương là người có tài, luôn là trợ thủ đắc lực của mình, hơn thế nữa cô cũng đủ chín chắn để không làm mất đi sự lịch thiệp, nhưng cách thể hiện của cô lúc này thật không thể tin được.
Khẽ húng hắng ho hai tiếng, ông cười ha hả nói: “Tiểu Tô, còn chưa giới thiệu mình với tổng giám đốc Dương à? Tổng giám đốc Dương, đây là nữ giám đốc kinh doanh duy nhất của chúng tôi…”.
Lời nhắc nhở của cấp trên làm Tiểu Lương choàng tỉnh khỏi cơn thẫn thờ và kinh động, cô vội đến trước Dương Duệ, bình tĩnh chìa cánh tay phải ra: “Tổng giám đốc Dương, hoan nghênh anh đến với Trung Quốc, tôi tin là dưới sự lãnh đạo của anh, kết quả hoạt động của chi nhánh Châu Á Thái Bình Dương sẽ ngày một phát triển mạnh”.
Với kinh nghiệm lăn lộn thương trường nhiều năm trời, từ lâu cô đã tôi luyện được bản lĩnh nghe lời nói đoán nét mặt để phản ứng nhanh nhạy lại, vì thế trên khuôn mặt đang mỉm cười đầy lịch thiệp của cô không hề mất đi sự chân thành. Sự thất thần trong giây lát vừa rồi là một sai sót, một sai sót nho nhỏ. Tô Tiểu Lương thầm an ủi mình như vậy.
“Giám đốc Tô… Tiểu… Dương, chào cô”. Đón lấy cái bắt tay tượng trưng theo phép lịch sự xã giao, Dương Duệ cảm giác sự mát lạnh trên mười ngón tay thẩm thấu vào tận trong trái tim mình.
“Tổng giám đốc Dương, xin lỗi, anh nhầm rồi, tôi là Tô Tiểu Lương, Lương nghĩa là mát trong câu: Dạ lương như thủy, chứ không phải Dương của ánh mặt trời đâu”.
Trái tim vừa bình tâm trở lại bỗng lại dậy sóng nhấp nhô, Tô Tiểu Lương điềm tĩnh đính chính lại tên tuổi rất tự nhiên, giọng điệu cô lạnh lùng quá làm Trần Quốc An thấy hơi khó hiểu.
Bất kỳ ai tiếp xúc qua đều cảm nhận được Tô Tiểu Lương là cô gái thông minh lanh lợi, biết trước biết sau và hiểu biết rất rộng, nhưng hôm nay lại năm lần bảy lượt thất lễ trước mặt sếp mới.
Tô Tiểu Dương, Tô Tiểu Lương…
Ánh mắt Dương Duệ vẫn tối mờ không thể nhìn ra điều gì và vẫn điềm tĩnh giữ nét mặt bình thản: “Xin lỗi, nhưng cá nhân tôi thấy chữ Dương này hình như còn bao hàm ý nghĩa là hi vọng”.
“Bất luận là Tiểu Dương hay Tiểu Lương, cứ có được đơn đặt hàng mới là quan trọng nhất. Bởi vì đơn đặt hàng chính là hi vọng của công ty. Tổng giám đốc Dương, anh thấy phải không?”.
“Giám đốc Tô nói phải” – Ánh mắt lại tối đi nửa phần, Dương Duệ lịch thiệp quay sang phía Trần Quốc An nói: - “Giám đốc Trần, đến phòng họp thôi”
Đưa ánh mắt có ý khiển trách sang phía Tô Tiểu Lương, Trần Quốc An vội vàng theo gót Dương Duệ: - “Phải, phải, cũng sắp đến giờ họp rồi, mời anh đi đường này”.
“Chị Tô, chị không khỏe à? Nhìn sắc mặt chị không được tốt, hơn nữa vừa rồi… vừa rồi thái độ của chị với Tổng giám đốc Dương cũng rất… rất kỳ lạ”.
“Chị không sao, em đến phòng họp hỗ trợ họ đi, sắp bắt đầu rồi đấy”.
Tô Tiểu Lương nhìn theo bóng cô bé Gia Gia đóng cửa rời khỏi phòng rồi mới bải hoải ngồi phịch xuống chiếc ghế xoay của mình.
Grand Yang, hóa ra là anh ta!
Cuộc họp kéo dài hơn 3 tiếng đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc, ngoài bài phát biểu trong nửa tiếng của mình ra, trong đầu Tô Tiểu Lương hoàn toàn không có gì khác.
Cách đưa ý kiến và lối ăn nói hết sức mẫu mực mà thân thiện của Dương Duệ có vẻ gây được thiện cảm với các đồng sự thuộc bộ phận bán hàng khu vực Châu Á Thái Bình Dương. Thế nên, khi anh đưa ra đề nghị sẽ mời mọi người ăn tối, cả phòng họp đang lặng im không một tiếng động, bỗng chốc như một bầy chim sẻ nhảy nhót tung tăng, gật đầu lia lịa, và đua nhau đưa ý kiến xem đi ăn ở đâu thích hợp nhất. Đây đâu chỉ là bữa cơm xã giao mà chính là thời cơ rất tốt để cùng chia sẻ và giao lưu với sếp mới. Cuối cùng cũng chọn được chỗ nào đó Tô Tiểu Lương nghe không rõ, cô chỉ lẳng lặng đi theo mọi người lên lầu rồi xuống lầu, ra phố, sang đường và đi vào một nhà hàng. Tiệc tùng say sưa, ly cốc cụng ra cụng vào, người trên người dưới chúc mừng rượu nhau hết lượt này đến lượt khác, Dương Duệ tiếp nhiệt tình, ai mời cũng không khước từ, đều nhã nhặn lịch thiệp tiếp nhận và uống hết. Chỉ có điều, dù mải miết tiệc tùng cạn ly anh vẫn phát hiện ra nụ cười trên khuôn mặt Tô Tiểu Lương có phần cứng đơ từ lâu.
Miễn cưỡng gượng cười, không muốn thể hiện trước mặt mọi người nỗi đau khổ của bản thân. Về điểm này, người mạnh mẽ như cô ấy, xem ra cũng không có gì thay đổi cả.
Trái tim âm ỷ đau nhói. Nhưng, Dương Duệ vẫn cười, cười với ánh mắt lấp lánh và khuôn mặt rạng rỡ.
“Tiểu Tô, chỉ còn mỗi cô chưa mời rượu Tổng giám đốc Dương đấy, mau lên, mau lên”
Thân là tổng giám đốc kinh doanh khu vực Trung Quốc, Trần Quốc An vốn có tiếng là ông ba phải chỉ lo cầu an, kiên quyết tôn thờ chủ nghĩa tự nhiên, đâu rồi sẽ vào đó, xưa nay chẳng bao giờ ông quản mấy trò đấu đá công khai hay ngấm ngầm của đám nhân viên cấp dưới, nói chung ông ta chỉ mang cái danh hão và ngồi chờ ngày về hưu. Thông thường, nếu có bất kỳ quyết nghị cần thi hành hay có yêu cầu điều gì đó thì đều là do ba giám đốc bán hàng của ba khu vực trực tiếp gửi báo cáo xin chỉ thị từ giám đốc bán hàng khu vực Châu Á Thái Bình Dương, vì vậy việc đặt quan hệ tốt đẹp với Tổng giám đốc mới với họ là rất quan trọng. Với tư cách là giám đốc kinh doanh khu vực phía nam, Tô Tiểu Lương hiểu rất rõ chuyện này. Thế nhưng ly rượu bé cỏn con thôi mà với cô lại nặng đến nghìn cân, đủ để làm cô kiệt sức.
“Giám đốc Tô, tôi mời cô. Kể cả trụ sở chính ở Mỹ của ECO hay bất kỳ nơi nào khác trên toàn thế giới, cô vẫn là vị nữ giám đốc kinh doanh duy nhất của chúng ta đấy, điều này rất đáng tự hào”.
“Cảm ơn tổng giám đốc, cạn ly! Mời anh”. Trong tiếng ly cốc chạm nhau lanh lảnh, Tô Tiểu Lương hơi nhoẻn miệng cười nhạt, ánh mắt tối tăm của cô cũng đong đầy sự lạnh nhạt.
Sau khi uống một ly rượu Kiếm Nam Chung vào bụng, cổ họng cay sè như có lửa đốt, cô vội vàng lấy cớ vào nhà vệ sinh để thoát khỏi bầu không khí quá sôi nổi bên trong gian phòng hào nhoáng đó.
Tháng ba của thành phố Y, sớm nóng, chiều lạnh, tối đến gió thổi hiu hiu, cảm giác man mát xen lẫn lạnh giá lất phất. Bơ vơ đứng trước ô cửa sổ mở toang ngoài hành lang, Tô Tiểu Lương cười mỉa chính bản thân mình: “Tô Tiểu Lương, chẳng phải mày vừa mạnh mồn: Nào là chửi người ta một câu rồi tát cho hai cái cơ mà? Bây giờ anh ta xuất hiện thật rồi đấy, mày có dám không? Sáu năm đã trôi qua, bất kể chuyện cũ dù có đẹp đẽ, có quý giá đến mấy thì đến giờ đều đã nứt vỡ, đã tan nát cả rồi”.
Nghĩ đến đây, có vẻ cô cũng thấy dễ chịu hơn đôi chút trong tình cảnh như có vật gì cưng cứng đâm vào ngực, vội vàng hít thở thật sâu, vừa nhoẻn miệng cười vừa nhằm hướng phòng tiệc quay trở vào.
Grand Yang, tổng giám đốc khu vực Châu Á Thái Bình Dương của ECO, cấp trên của cấp trên, đã không còn là cậu thiếu niên Dương Duệ trong sáng với ánh mắt như có sương sớm che phủ ngày xưa nữa rồi.
Thế nên, mình và anh ta đã là người xa lạ…
Đến 9 giờ hơn thì tiệc tàn, Tô Tiểu Lương, với một chút men trong người đứng từ xa nhìn mọi người vây quanh Dương Duệ như hàng vạn ngôi sao bao quanh mặt trăng rực rỡ. Anh ta đứng trên bậc thềm mỉm cười, thỉnh thoảng gật gật đầu hùa theo đám người, dưới ánh đèn, khuôn mặt anh ửng đỏ như một công trình điêu khắc lập thể hoàn mỹ. Thời gian sáu năm có thể có rất nhiều đổi thay, nhưng điều không hề thay đổi chút nào là anh ta vẫn luôn tỏa sáng, sáng đến chói mắt. Gió thổi làm tóc bay phấp phới, Tô Tiểu Lương, tay cầm túi xách, cuộn mình trong chiếc áo gió dài rộng đứng dưới ánh đèn đường, cúi người chui vào một chiếc taxi, không ngoảnh mặt nhìn lại đám người lấy một cái.
Trên bầu trời mênh mông bát ngát xanh đen như mực, xa xa có vài ngôi sao lấp lánh, gió hiu hiu, không khí hơi lành lạnh, mùa xuân đã đến thành phố này từ lâu rồi.
Hàng cây xanh hai bên đường xào xạc rụng lá, những chồi non nho nhỏ đã bắt đầu nhú, từng khóm, từng khóm lún phún trên những cành cây, thật dễ thương biết bao. Đến một đoạn giao lộ cách nhà một khoảng khá xa nữa, Tô Tiểu Lương xuống xe, lặng lẽ đi bộ trên con đường phủ đầy lá rụng, môi hơi rung rung. Đêm nay, dường như là một đêm rất thích hợp để hồi tưởng lại chuyện xưa. Rõ ràng sự xuất hiện đột ngột của Dương Duệ đã khuấy động trái tim từ lâu vốn đã lặng yên như vũng nước tù túng của Tô Tiểu Lương.
Từng vòng từng vòng nước lăn tăn mở rộng ra, trong khung cảnh đan xen bóng cây với ánh đèn đường, hình như không phải cô đang bước trên con đường trở về nhà, mà đang đi về nơi tươi đẹp…
Một thời tươi đẹp đã đi qua, đã mất, một chặng đường tươi đẹp mãi mãi không thể quay lại được, một đoạn tươi đẹp sống động của cuộc đời. Nhưng tiếc là, có vẻ nó chỉ sống động trong cuộc đời của duy nhất một người.
Lần đầu gặp gỡ mà ngỡ như người cũ quay về.
Tô Tiểu Lương nhớ mãi buổi sáng tinh mơ hôm đó khi cô mười lăm tuổi, lần đầu tiên cô gặp Dương Duệ.
Khi đó, cô vẫn mang cái tên Tô Tiểu Dương.
Ánh sáng ban mai một buổi sớm mùa hè mặc sức thả mình vào ô cửa sổ lớp mười mang số hiệu số 9, cô bé mười lăm tuổi Tô Tiểu Lương đưa những ngón tay của mình ra mân mê thưởng thức những bông hoa hoan hợp đang đua nhau khoe sắc ở ngoài cửa sổ. Đối với cô mà nói, học là việc khô khan và chán ngắt vô cùng, huống hồ là ở đây, cái trường trung học Hối Văn nổi tiếng với chương trình học cực nặng và nghiêm túc này. Môi trường đình đốn và đầy ức chế ở đây thường xuyên khiến Tô Tiểu Lương phát cuồng. Điều an ủi duy nhất là thư viện của ngôi trường trung học này cực kỳ hoành tráng, kho sách nhiều vô kể, vì thế cô ung dung dạo chơi trong biển sách này để tìm ra phương sách chống lại cảm giác nghẹt thở thông qua từng câu chuyện trong sách.
Tiếng đọc sách oang oang trong giờ tự học buổi sáng, Tô Tiểu Dương vừa mất hai đêm liền để đọc xong cuốn “Người tình” của Duras[1] giờ thấy có chút ngao ngán và thất vọng, thế nên cô lại đang rơi vào trạng thái ngẩn ngơ, ngơ ngẩn.
[1] Marguerite Duras (1914 – 1996): Nhà văn, đạo diễn nổi tiếng người Pháp. Bà sinh tại Gia Định (TP.Hồ Chí Minh ngày nay). Năm 18 tuổi, bà trở về Pháp. Năm 1984, Duras đoạt giải thưởng Goncour với cuốn Người tình – cuốn tiểu thuyết tình cảm viết về mối tình sâu đậm của bà với Huỳnh Thủy Lê – một chàng trai người Hoa sống tại San Đéc (Việt Nam).
Hồn phách lửng lơ trên chín tầng mây chưa lâu, chợt cô nghe tiếng cô giáo chủ nhiệm vang lên: “Cả lớp chú ý, chúng ta cùng chào đón một bạn mới vào lớp. Bạn ấy tên là Dương Duệ, đến từ…”.
Ánh mắt đang mải miết nhìn ra ngoài cửa sổ chẳng buồn chớp, Tô Tiểu Dương vẫn để hồn bay tận đẩu tận đâu…
Ngôi trường này, có bao nhiêu người muốn vào đây học, thế nên thỉnh thoảng có học sinh mới xuất hiện đã chẳng có gì là mới mẻ đáng chú ý cả. Vì thế cô chẳng muốn nhìn lên bục giảng mà cũng chẳng buồn nghe ngóng gì hết. Học sinh mới thì cũng là chuyện hay, nhưng có thể đẹp hơn hoa hợp hoan không? Vả lại, tên là Dương Duệ, nghe đã biết là con trai rồi thì làm sao mang ra tính chuyện đẹp hay không đẹp chứ.
“Thưa cô, em ngồi cùng bạn ấy có được không? Dù sao bạn ấy cũng ngồi một mình”. Một giọng nam khá êm ái vang lên, phòng học đang rì rầm tiếng nói chuyện bỗng im phăng phắc trong khoảnh khắc.
Trong phút chốc, Tô Tiểu Dương cảm giác có vô số ánh mắt đang chĩa về phía mình, bây giờ cô có muốn giả vờ không quan tâm cũng không được rồi.
Nhăn mày, tuy nhăn mày nhưng cô cũng không đủ kiên nhẫn để giữ nguyên tư thế đó mà đồng thời cũng phải chuyển hướng nhìn, chỉ thấy tên Dương Duệ đó đang đưa tay chỉ thẳng về phía mình, ánh mắt hắn đen nháy, long lanh như có nước bên trong.
Sừng sững trên bục giảng là một cậu thiếu niên trong chiếc quần bò màu xanh nhạt, chiếc áo phông có in hình chân dung rõ to của một người nước ngoài nào đó, cao to đẹp trai như một cây hoa Quỳnh.
Hai con mắt đen láy dưới đôi lông mày dài và đậm, màu đen trong sáng, tinh khiết vô cùng và long lanh như những viên đá quý, nụ cười tươi rạng rỡ đang nở toét trên mặt, cậu ta đứng trên bục giảng trước ánh mắt chăm chú của toàn thể mọi người nhưng vẫn hết sức bình thản, tự nhiên, chẳng mảy may có chút bối rối và e dè của một học sinh mới chuyển trường. Người ngồi trong góc lớp là Tô Tiểu Dương cũng len lén nhìn về phía cậu ta, ánh mắt sáng lên một lát rồi lập tức có vô số ý nghĩ điên cuồng nổi lên: Đang yên đang lành, ta ngồi một mình tự do thoải mái ở đây, tại sao tên Dương Duệ này lại muốn ngồi cạnh ta làm gì? Rõ khó hiểu, chẳng ra làm sao cả. Nhưng nhìn bộ dạng có vẻ là một hình mẫu học sinh ngoan ngoãn như hắn, chắc cô giáo không đồng ý đâu, ai bảo mình là học sinh cá biệt chuyên không làm bài tập về nhà cơ chứ?.
Nghĩ đến đây, Tô Tiểu Dương nhếch mép cười thầm, bực dọc nhất thời trong đầu cô lập tức tiêu tan và biến thành bộ mặt hả hê như đang ngồi xem một vở kịch hay ho.
Quả nhiên, cô chủ nhiệm đẩy đẩy cặp kính lên, ngập ngừng nói: “Dương Duệ, để cô xếp cho em ngồi lên trên có phải tốt hơn không?. Nam nữ ngồi chung bàn không hợp lý lắm”.
Khẽ khúc khích cười, Tô Tiểu Dương chẳng thể cảm kích nổi cái cớ của cô chủ nhiệm, trong lòng tự cười mình thôi.
Không hợp lý lắm, thực ra là cô ý sợ mình làm hư Dương Duệ mới phải? Tô Tiểu Dương ơi là Tô Tiểu Dương, bây giờ mày đã đạt đến trình độ khiến ma sợ thần linh bỏ trốn rồi đấy, thật siêu quá. Mang ánh mắt khiêu khích của mấy đứa trẻ con, Tô Tiểu Dương nhướn mày nhìn thẳng về phía Dương Duệ, dường như đang muốn nói: định xâm chiếm lãnh địa của ta hả, hừ, đừng có mơ mà được.
Cậu thiếu niên vẫn điềm tĩnh hướng về phía cô giáo chủ nhiệm, để lộ ra nụ cười rõ đẹp, một tay xách cặp đi xuống khỏi bục giảng, vừa đi vừa nói: “Không sao cô ạ, em không quan tâm, chắc bạn ấy cũng không quan tâm đâu. Chào cậu, tớ tên là Dương Duệ, tớ ngồi với cậu có vấn đề gì không?”.
Hả hê chưa được đến nửa phút, cảm xúc của cô lại trở về trạng thái giận dữ, Tô Tiểu Dương hầm hầm trừng mắt nhìn cậu thiếu niên mặc áo trắng trước mặt mình, chỉ biết rằng nụ cười của hắn rõ ràng còn rạng rỡ và ấm áp hơn cả ánh mặt trời nhưng sao lại đáng ghét thế, bởi vì cô đọc được từ trong con mắt sáng ngời của hắn một sự đắc ý vô cùng xảo quyệt của kẻ chiến thắng. Hơi bĩu môi một chút, Tô Tiểu Dương cố ý không thèm đáp lại, vẫn cố tình chăm chăm giữ nguyên ánh mắt trừng trừng nhìn thẳng vào mắt đối thủ.
“Tô Tiểu Dương, ngồi cùng với Dương Duệ em có ý kiến gì không? Phấn đấu cùng học thật tốt với bạn nhé, đừng đọc những cuốn sách linh tinh nữa, biết chưa?”.
Chẳng có gì là đang hỏi ý kiến cả, dù dùng câu nghi vấn để hỏi nhưng rõ ràng giọng điệu của cô chủ nhiệm hoàn toàn mang hàm ý khẳng định.
“Em có ý kiến thì có tác dụng gì không thưa cô?”. Giọng điệu lành lạnh, Tô Tiểu Dương đáp lại với vẻ mỉa mai: “Nếu không được thì ý kiến làm gì ạ?”.
“Em…”. Cô chủ nhiệm nổi cáu, trừng mắt lườm đứa học trò ranh mãnh lẻo mép này một cái rồi vội vàng quay ra, trở về văn phòng để tham dự buổi họp hội đồng. Lớp học yên tĩnh được một lát lại tiếp tục vang lên tiếng đọc sách, có điều bây giờ có lẫn chút tạp âm của tiếng bàn luận xì xào trong đó:
“Oài, không ngờ lại có người chịu ngồi cùng bàn với Tô Tiểu Dương đấy, chẳng lẽ cậu Dương Duệ này không biết Tô Tiểu Dương là học sinh cá biệt, chuyên gia không làm bài à?”.
“Ừ đấy, mấy hôm trước tớ nghe các thầy cô định sắp xếp cho một học sinh mới cực kỳ xuất sắc chuyển vào lớp mình, có lẽ là Dương Duệ. Có lẽ cậu ta mới đến nên không hiểu rõ tình hình ở đây rồi”.
“Đợi đến lúc Dương Duệ biết được Tô Tiểu Dương yếu kém thế nào, nhất định cậu ta sẽ đòi cô giáo đổi chỗ cho mà xem, các cậu có tin là thế không?”.
…
Những lời bàn tán xôn xao này chìm dần trong tiếng đọc sách hỗn tạp, nhưng Tô Tiểu Dương biết nhất định Dương Duệ có nghe thấy, bởi vì thoáng thấy cậu ta quay sang liếc nhìn cô.
Có điều, kỳ lạ ở chỗ ánh mắt cậu ta lại chẳng hề có ý thăm dò cũng chẳng có gì tò mò, lại càng không có chút gì gọi là khinh thị, rõ ràng là rất dịu dàng trong sáng, như nước suối nguồn trong vắt vậy.
Sắp xếp đồ đạc đâu vào đấy xong, Dương Duệ từ từ ngồi xuống. Khoảng cách giữa hai đứa bỗng gần lại làm Tô Tiểu Dương ngửi thấy thoang thoảng có mùi hương gì đó thơm thơm – như hương vị khi đi trên bãi cỏ xanh tươi mơn mởn dưới ánh mặt trời ấm áp đầu thu, không gian lan tỏa hương thơm vừa dìu dịu vừa tao nhã hòa trộn với mùi hương của hoa cỏ xanh non tươi. Nếu như mùi vị mà cũng có màu sắc thì cô tin rằng thứ hương vị này nhất định có màu xanh, thứ màu xanh tươi non mơn mởn.
Hít vào lần thứ nhất, liền cảm thấy mùa xuân như đang gần ngay trong tầm tay. Hơi thứ hai, lại cảm nhận có gì đó như niềm tin và hi vọng.
“Cậu đọc truyện của Duras à?”.
Trong khoảnh khắc đang phiêu này, bỗng có tiếng nói ấm áp dịu dàng vang lên bên tai Tô Tiểu Dương, khe khẽ thôi, đủ chỉ để hai người họ nghe thấy.
“Có vấn đề gì?”.
Thoáng thấy cuốn “Người tình” để trong ngăn bàn, Tô Tiểu Dương hất hàm, đáp lại với giọng vênh váo. Cô là một học sinh cá biệt, vấn đề lớn nhất chính là việc không ham học mà thích đọc sách báo, truyện, tiểu thuyết tạp nham, thường là những sách mà theo thầy cô là hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi, chẳng hạn như Proust, Hemingway, Italo Calvino, Baudelaire v…v… chính vì tập trung quá nhiều tinh lực và thời gian cho những cuốn sách này mà học lực của cô có thể nói là vì đó mà giảm sút. Nhưng bất kể các thầy cô có cấm đoán thế nào đi nữa, cô vẫn cứ làm những gì cô muốn, thậm chí thỉnh thoảng còn dùng miệng lưỡi tép nhảy của mình để đối đáp lại thầy cô. Vì thế, các bạn học đều nhìn cô như một con quái vật và những thứ cô yêu thích cũng chẳng ra cái gì.
Phải nghe quá nhiều lời châm biếm, mỉa mai của nhiều người thành ra trong người Tô Tiểu Dương đã hình thành một loại phản ứng theo bản năng – cô và những người đó, không bao giờ cùng một phe.
Rõ rành rành, Dương Duệ cũng là một phần tử thuộc phe khác.
“Không, chẳng sao cả, mình rất thích nữ nhà văn Duras này thôi”.
Con mắt đen láy nở một nụ cười, Dương Duệ nghiêng đầu, mái tóc hơi rủ xuống, đôi lông mi vừa dài vừa cong góp phần tạo dựng lên hình ảnh một đôi mắt thật dịu dàng. Nghe xong những lời giời ơi đất hỡi chẳng hề có tí tính khinh thị nào đó, Tô Tiểu Dương ngớ người vì cú sốc quá mạnh, trăm phương ngàn lối thế nào cô cũng không thể ngờ được cậu ta lại nói được câu nói như vậy. Cậu ta không dùng từ “tác giả này” như những người khác mà lại nói “nữ nhà văn này”, quan trọng hơn nữa, thì ra cậu ta cũng thích Duras.
Hàng lớp lớp con sóng kích thích dâng trào, mới đây thôi Tô Tiểu Dương còn liệt cậu ta vào hàng ngũ phe đối địch, giờ đây cô lại rất lấy làm khoan khoái mà kéo cậu ta về đến vị trí trung gian.
“Cậu tên là Tô Tiểu Dương à?. Cái tên nghe hay thế, tớ đoán Dương trong ánh mặt trời phải không? “Cậu… có điều gì muốn hỏi mình không?”.
Bình thường thì nhất định Tô Tiểu Dương sẽ không ngại ngần gì mà vênh váo phản công lại bằng câu hỏi: “Cậu có chuyện gì đáng để được tớ hỏi không?”.
Thế nhưng cô nàng còn đang đắm chìm trong dư âm câu nói vừa xong của cậu ta, nên cứ vừa mê mẩn ngẩn ngơ ngắm nhìn dung mạo khôi ngô tuấn tú như ngọc của cậu thiếu niên trước mắt này, vừa chậm rãi hỏi lại một câu: “Người… hình người được in trên áo cậu là ai đấy?”.
“À, là Guevara, ông ta là một trong những người tớ ngưỡng mộ nhất, kiên cường, dũng cảm, có niềm tin vững vàng và có dũng khí để quyết tâm phấn đấu vì niềm tin vĩnh cửu của mình”.
Lấy tay vuốt qua khuôn mặt in trên áo của mình, Dương Duệ thật thà đáp lại, khuôn mặt điềm đạm nhưng cũng hàm chứa sự cương quyết mạnh mẽ trong đó, nhìn toàn thân cậu điều đó lại càng được thể hiện rõ rệt hơn.
Rất lâu sau đó, khi nghĩ lại, Tô Tiểu Lương cảm thấy mình sẽ quấn lấy Dương Duệ mãi không rời, thậm chí vào đúng cái lúc đó cô đã chủ định thế rồi.
Đang nhớ lại bộ dạng ngớ ngẩn của mình năm đó đến Guevara mà cũng không biết, vừa bước trên con đường đầy lá rụng vừa hồi tưởng, Tô Tiểu Lương bất giác không để ý thấy trên khóe môi mình đang khẽ nở một nụ cười. Lơ nga lơ ngơ cũng đã đi bộ mất 20 phút, bên kia đường đã là nhà mình rồi, Tô Tiểu Lương vừa qua vạch kẻ đường dành cho người đi bộ liền thấy một chiếc Mercedes màu đen đỗ dưới nhà, người con trai đang tựa vào xe đứng hít và thở ra khói chính là Dương Duệ.
Hai chân không sao nhúc nhích nổi như thể bị đổ bê tông, Tô Tiểu Lương sững sờ đứng trơ ra tại chỗ.
Trong nháy mắt, biểu cảm vui tươi trên khuôn mặt cô đã biến chuyển sang nhiều trạng thái khác nhau, cuối cùng chính con người cô, hoặc cũng có thể tự cô cảm nhận rằng nó dừng lại ở trạng thái thờ ơ, lạnh nhạt.
Sau một hồi đứng bất động rất lâu, cuối cùng Dương Duệ cũng đảo mắt qua và trông thấy cô, bàn tay đang kẹp điếu thuốc khựng lại, anh lập tức vứt điếu thuốc xuống đất, lấy chân dụi tắt, mặt tươi cười hớn hở và nhã nhặn chào:
“Hi, định đưa em về nhưng lại bị họ kéo lại, nên… muốn nói chuyện với em một lát, mạo muội đứng đợi em ở đây, hi vọng…”.
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì bây giờ là ngoài giờ làm việc. Không phải Tổng giám đốc Dương hà khắc đến nỗi định chiếm dụng luôn cả thời gian cá nhân của cấp dưới đấy chứ? Người ta nói quan mới nhậm chức là ba bó đuốc, đuốc của Tổng giám đốc Dương cháy nỏ thật đấy. Nếu tổng giám đốc Dương định nói xin lỗi kiểu như hi vọng tôi không thấy phiền thì tôi chỉ có thể nói với tổng giám đốc Dương là: tôi có thấy phiền, tôi thấy phiền phức vì rằng thời gian riêng tư của mình vô cớ bị chiếm dụng, đặc biệt là trong trường hợp hoàn toàn không được thông báo trước”.
Như bị vật gì đập liên hồi một cách dã man làm trái tim đau điếng, sự ngập ngừng của Tô Tiểu Lương lập tức bị sự ghẻ lạnh thờ ơ lật đổ. Những chuyện cũ cố gắng quên đi lại như thước phim không lời tràn về trong trí óc, con người mở miệng ra là nói những lời lạnh nhạt của cô bỗng hoảng loạn nhận ra bản thân mình xưa nay thực sự chưa hề quên gì cả. Bất kể là yêu hay hận, thực sự chưa bao giờ cô quên. Tự lừa mình và lừa người là đã quên, thế nhưng đó chỉ là sự che đậy cực kỳ dối trá.
Anh ta vừa xuất hiện, những vết sẹo ngang dọc ngổn ngang lập tức lại đầm đìa máu tươi, thê thảm đến nỗi không nỡ nhìn.
Đôi lông mày đen nhíu chặt, trong chiếc áo khoác không cài cúc, Dương Duệ đưa tay lên nới chiếc caravat, nói giọng khàn khàn:
“Tiểu Dương, anh về rồi, dù… mặc dù là rất rất muộn, nhưng muộn vẫn tốt hơn là không về. Chúng ta cùng ngồi lại nói chuyện với nhau một lát, được không?”.
Chỉ cần một cái nháy mắt quá quen thuộc của một thời đã qua lập tức trái tim lạnh giá của Tô Tiểu Lương thắt lại: Người con trai này, anh ta mãi mãi vẫn giữ được sự điềm tĩnh như vậy, dù là lúc anh ta đang cầu xin hay tỏ ra mềm yếu. Thế nhưng, kiểu điềm tĩnh thế này lại khiến Tô Tiểu Lương dấy lên cảm giác căm giận khó tả, bởi vì điều đó làm cô không thể quên được hình ảnh người con trai thời xa xưa của cô, trước kia anh ta cũng điềm tĩnh như vậy khi rời xa cô, điềm tĩnh đến nỗi làm cô cảm giác tất cả những gì tốt đẹp mà hai người đã từng có đều là hư ảo, càng làm cô cảm giác rằng trước nay anh ta chưa bao giờ yêu cô.
Hai người chỉ đứng cách nhau mấy bước chân mà cứ như cả một dải ngân hà không thể đi qua.
Đúng mà, sáu năm trời chẳng lẽ lại không tạo nên một dải ngân hà ngăn cách mình và anh ta sao?.
Cơn giận dữ dần nguôi ngoai, Tô Tiểu Lương mỉm cười mỉa mai nói: “Tổng giám đốc Dương, rất xin lỗi, tôi không muốn nói chuyện công việc trong thời gian riêng tư, để ngày mai nói đi”.
Nói xong, cô sải bước đi thẳng vào cổng, nhưng bất ngờ cô cảm thấy cổ tay mình bỗng nóng ran, lúc đó Dương Duệ cũng vội rảo bước theo sau, giữ chặt cô lại:
“Tiểu Dương, chẳng lẽ chúng ta cứ phải nói chuyện với nhau theo kiểu này à? Anh không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi thăm những năm qua em sống có tốt không thôi?”.
“Tổng giám đốc Dương cũng đã nói rồi, là nữ giám đốc bán hàng duy nhất của ECO trên toàn thế giới, đương nhiên tôi rất tự hào và kiêu hãnh. Thế nên, anh nói xem, tôi sống có tốt không?”.
Tô Tiểu Lương nhẹ nhàng đáp lại, cũng chẳng gạt bàn tay ấm nóng của anh ta ra, chỉ giương cặp mắt lạnh nhạt của mình lên trừng trừng nhìn anh.
Giữa đôi lông mày nổi lên thần sắc như bị trọng thương, Dương Duệ bất lực nói: “So với trước kia, giờ em nói năng còn sắc sảo hơn nhiều. Cô nhóc, em sống có tốt thật không?”.
Cô nhóc…
Cách gọi thân thương đã rất lâu rồi không được nghe làm Tô Tiểu Lương thấy cay cay nơi sống mũi, ý thức được đến đây, cô vội vàng hất tay anh ra, vừa bước thẳng vào cổng vừa cao giọng đáp: “Tôi sống rất tốt!”.
“Tô Tiểu Dương, em nói dối!”.
Nhìn theo dáng hình mảnh khảnh đang bỏ đi càng lúc càng xa, con người trước nay vốn ít khi thể hiện tâm trạng ra ngoài như Dương Duệ bỗng không thể kiềm lòng mà bộc phát hét lên một tiếng ai oán:
“Nếu như em sống rất tốt, vậy tại sao bây giờ không dám đối diện với anh? Nếu như em sống rất tốt, tại sao bao nhiêu năm như vậy rồi em vẫn còn độc thân?”.
Bước chân vội vã bị tiếng thét sau lưng níu lại, Tô Tiểu Lương ngẩng đầu nhìn bầu trời, từng cơn gió lạnh thấu xương thấp thoáng thổi qua mang đến từng cơn, từng cơn đau dữ dội.
Một lúc sau, cô lịch thiệp quay người lại, chân váy cũng nhẹ nhàng tung bay phấp phới theo cơn gió, sắc mặt trắng xám vừa rồi đã chuyển sang bình thản trở lại:
“Chắc tổng giám đốc Dương đã từng nghe câu nói này: địch nhân không đáng gặp mặt, thế nên, có gì cần thiết đến mức phải đối diện? Hơn nữa tôi có độc thân hay không là vấn đề cá nhân, dù tổng giám đốc Dương có ý quan tâm đến cấp dưới thế nào thì thực tế cũng không nên truy hỏi quá nhiều như vậy, chẳng lẽ người được hấp thụ kiểu giáo dục phương Tây như tổng giám đốc Dương lại chưa được học thế nào là phong cách của con người lịch sự và tự do cá nhân ư?”.
Pháo đài có tên gọi Điềm Tĩnh của Dương Duệ dần dần sụp đổ, anh phát hiện ra cho dù là thời gian có trải qua bao lâu đi nữa, Tô Tiểu Dương vẫn luôn dễ dàng làm cảm xúc của anh dâng trào mãnh liệt.
Tổng giám đốc Dương, cách gọi xa cách đến nghìn trùng này làm anh phát điên và cũng làm anh đau đớn vô cùng.
Vẫn còn nhớ như in dáng điệu cô lanh lót gọi anh Dương Duệ, anh Dương Duệ… trước kia, mặt mày hớn ha hớn hở, tươi cười rạng rỡ như hoa nở.
Giờ đây, thực sự không thể quay lại được ư?.
Sáu năm nay, cô sống đau khổ cùng cực, còn anh, chẳng lẽ anh lại không ư?.
Dù khoảng cách là biển cả Thái Bình Dương mênh mông bát ngát nhưng trái tim anh chưa bao giờ rời khỏi thành phố này, lại càng chưa bao giờ rời xa cô.
Cơn thủy triều cảm xúc phức tạp của anh cuộn trào mãnh liệt như thể một cơn hồng thủy dâng quá cao làm vỡ cả đê, Dương Duệ cũng không thể nào khắc chế được mình nữa, anh soải bước về phía trước, kéo Tô Tiểu Lương ôm chặt cô vào lòng. Trong chốc lát, thứ mùi hỗn hợp của hoa cỏ tươi xanh và men rượu xâm chiếm khứu giác Tô Tiểu Lương, cô vẫn còn ngỡ ngàng chưa kịp có phản ứng gì thì đôi môi đã bị khóa lại.
Trong tình cảnh bị khóa chặt, không thể cử động được bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể, sự đụng chạm lạnh nhạt nhưng lại rất đỗi dịu dàng thế này làm đầu óc cô nổ tung, trong giây phút đó cô hoàn toàn không nghĩ được bất kỳ điều gì nữa, kể cả việc cần phản kháng lại.
Hương vị xa cách đằng đẵng bao nhiêu năm trời vẫn thân thuộc là thế, trong giây phút, cô không thể không thừa nhận, đối với mình, Dương Duệ có sức sát thương mạnh ngang với bom nguyên tử.
Không thỏa mãn với nụ hôn hời hợt trên đầu môi thế này, lưỡi Dương Duệ cố lách vào trong để tách hai hàm răng cô ra, Tô Tiểu Lương bỗng bừng tỉnh khỏi trạng thái ngây dại, cô hung hãn đưa tay lên nhưng không làm thế nào đẩy được cái thân hình to cao đầy sức sống đang chiếm ưu thế tuyệt đối của Dương Duệ. Vật lộn thế nào cũng vô tác dụng, cuối cùng Tiểu Lương đành im lặng dừng lại vì đuối sức, cô đứng im không cử động, người cứng đơ như hóa đá, mặc cho anh hoành hành ra sao cũng không buồn phản kháng hay có bất kỳ hành động nào nữa.
Cảm nhận được sự thẫn thờ đó, Dương Duệ đưa mắt xuống nhìn khuôn mặt hắc ám như xác chết của cô, đau lòng bật ra hai tiếng thở dài rồi lại vòng tay ôm cô vào lòng, khẽ nói:
“Nhóc con, dù em có tin hay không tin, nhưng sáu năm qua, thân xác anh ở bên trời Tây nhưng trái tim thì vẫn luôn ở chốn này”.
“Cảm ơn sự quan tâm và yêu quý của Tổng giám đốc Dương, bây giờ có thể buông tôi ra được chưa?”.
Tô Tiểu Lương, mày thực sự là hết thuốc chữa rồi!.
Trong trạng thái mơ màng, Tiểu Lương thầm nguyền rủa mình, đáy mắt nửa như cười nhạo nửa như không của cô tràn ngập sự nguội lạnh.
“Em cũng rất nhớ anh phải không? Nghe anh nói…” Đưa tay nâng khuôn mặt cô lên, Dương Duệ vội vàng lên tiếng mà không ngờ sau lưng mình xuất hiện một bóng đen, hắn hung hãn lôi anh ra, không ngần ngại vung ngay ra một quả đấm. Trong tích tắc mùi máu tanh ngập ngụa khắp mồm miệng. Anh ngã sõng soài xuống mặt đất, chau mày theo thói quen, anh giương mắt lên, gườm gườm nhìn cậu thanh niên đứng cách đó vài bước.
“Không sao chứ? Về muộn thế này, còn uống rượu nữa, sao không gọi tôi đến đón?”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]