Đến lúc xem xong phim thì hai gương mặt của đôi trẻ cũng đỏ như ánh hoàng hôn trên biển. 
Long Vũ ngại đến mức chỉ dám cho tay vào túi quần trên suốt cả đoạn đường về. 
Cậu nghĩ mãi về khoảnh khắc đưa tay vào trong áo khoác để nắm tay Ái Nhi. May mà phim hết sớm. Chạm nhau lâu chút nữa là cậu phát điên mất. 
"Cạch" 
Long Vũ mở cửa vào nhà. 
Hai má đỏ hồng đã phản bội chủ nhân. Nó ngay lập tức đập vào mắt bác quản gia. Bác ho vài cái: 
- Khụ khụ! 
Cậu chủ nhỏ gật đầu chào. Bác quản gia bước lại cầm áo khoác cho Long Vũ. 
- Lần sau cậu về trễ có thể báo một tiếng để tôi khỏi đợi cửa được không? Tôi rất lo lắng... 
Nhìn thấy ánh mắt cậu chủ ánh lên niềm vui, bác không nói thêm nữa. 
...----------------... 
Trần Long Vũ lên phòng bật đèn. Cậu buông người xuống giường, gác tay lên trán. 
Trong đầu vẫn chưa quên được khoảnh khắc hai tay đan vào nhau. Hai má lại tự động đỏ lên. Chẳng biết từ khi nào mà phản ứng cơ thể lại mất kiểm soát như vậy. Còn không quản lí được cả nhịp thở. 
Nằm suy nghĩ mà cậu đã thiếp đi từ lúc nào. Kim đồng hồ chỉ đúng 10 giờ đêm. Hai mắt lim dim chuẩn bị chìm vào mộng đẹp. 
"Long Vũ ơi!" 
Cậu giật mình tỉnh giấc. Tiếng nói của Ái Nhi sao cứ văng vẳng trong đầu. Chẳng lẽ nhớ quá nên sinh ra ảo giác? Ám ảnh đến mức nằm mơ luôn sao? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-ngoai-lanh-lung-ben-trong-nghien-meo/2822899/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.