Cứ thế hai cặp chân, một dài một ngắn đi song song với nhau bên lề đường. Đối với Ái Nhi, chiếc áo khoác của cậu bạn không chỉ xua tan cái lạnh ngoài da. Nó còn sưởi ấm cả trái tim nhỏ bé. 
Trần Long Vũ mặc chiếc áo ngắn tay, được dệt bằng sợi tơ tằm. Dáng dấp chuẩn không cần chỉnh của thiếu niên tuy hơi gầy nhưng vẫn rất cuốn hút. 
Trên tay Vũ có đeo một chiếc đồng hồ màu xanh da trời nhạt, được đặt làm riêng theo yêu cầu, thiết kế rất tinh xảo. 
Lúc sáng nghe đến chuyện Ái Nhi thích đồng hồ giống mình, Long Vũ đã đặt thợ gia công gấp một chiếc phiên bản nữ để tặng sinh nhật. Nhưng chậm nhất là đêm nay mới xong. 
Vậy nên cậu mới lo lắng mò tớ nhà để rủ đi dạo buổi tối. Mục đích là để hỏi: 
- Mai mấy giờ cậu về quê? 
Ái Nhi bước kế bên, ánh mắt sáng rỡ: 
- Sáng sớm luôn! Tầm 7 giờ! 
- Tưởng ngày nghỉ thì phải ngủ như heo chứ? 
- Nè! Bớt hỗn lại coi ông nội! 
Ái Nhi liếc xéo lên. Cái tên này cứ nói 10 câu là hết 11 câu đâm chọt người ta. Sống tử tế một lần thì chết chắc? 
Đang đi thì đột nhiên Long Vũ đứng lại làm Ái Nhi theo trớn dừng bước theo. 
- Ủa sao thế? 
Đường phố tấp nập, ồn ào. Nhưng lại có một khoảng lặng giữa hai người. Dường như đang có một dòng suy nghĩ chạy quanh. 
Ánh mắt dịu dàng của Long Vũ như biết cười. Cậu thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-ngoai-lanh-lung-ben-trong-nghien-meo/2822872/chuong-30.html