Ái Nhi ngồi xuống chiếc bàn trắng dài, trong lòng ngổn ngang. Thấy bác quản gia rót nước vào ly, cô tiện miệng thắc mắc: 
- Cho cháu hỏi... Sao đồ ăn toàn là món rau củ với cá vậy ạ? 
- À... chuyện này... 
Bác lén nhìn cậu chủ nhỏ rồi ngập ngừng không dám nói. Nhìn thái độ như vậy thì Long Vũ hiểu ra. Cậu phẩy tay ra hiệu "không sao, để tôi nói cho". 
Người đàn ông lập tức lùi ra ngoài. 
Khi chỉ còn hai người trong gian bếp, Vũ mới nhẹ nhàng giải thích, giọng nói có chút buồn: 
- Tớ bị bệnh tim. 
- Ơ... xin lỗi! Không phải tớ đòi hỏi đâu... 
- Không sao. Ngoài các loại thịt đỏ và thực phẩm chế biến sẵn, món gì tớ cũng ăn được. Chỉ là có thói quen dùng rau thôi. 
Ái Nhi cúi mặt xuống, lí nhí nói xin lỗi một lần nữa. 
. 
. 
. 
Lúc sau, cả hai đều vui vẻ thoải mái ăn uống. 
Tuy là rau nhưng cách chế biến rất hợp khẩu vị với Ái Nhi (về cơ bản, cô hiếm khi từ chối đồ ăn). 
Ái Nhi vừa nhai một miệng đầy, vừa tấm tắc khen: 
- Ngon quá! Tay nghề của bác quản gia đúng là số một! 
Long Vũ bật cười: 
- Tớ nấu đó. 
Thông tin động trời động đất làm Ái Nhi suýt nữa thì phun hết ra ngoài. Cô gái mở to mắt, cứng hết họng. Không ngờ Long Vũ còn biết nấu ăn. 
Thiếu niên nhìn biểu cảm đáng yêu chỉ muốn nhéo hai cái má bánh bao đó một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-ngoai-lanh-lung-ben-trong-nghien-meo/2822856/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.