Mớm!?
Cô bé đỏ mặt tía tai.
Long Vũ nhìn biểu cảm lúng túng lại thấy thích thú vô cùng. Cậu tiếp tục đẩy cô bé vào thế khó:
- Nhanh, đưa miệng lại đây.
- Đồ khùng!
Ái Nhi dỗi, quay lưng lại. Cô bé đứng khoanh tay, hai má phồng lên đáng yêu.
Không gian tĩnh lặng một vài giây. Nhìn bóng lưng xíu xiu đó mà tâm trạng của thiếu niên đột nhiên trầm xuống. Giọng nói vui vẻ chưa được 5 phút lại quay trở về hình dạng thiếu sức sống:
- Xin lỗi, chắc chuyện đi xem pháo hoa đêm nay... ừm...
Cổ họng nghẹn ứ. Bao nhiêu lời nói cứ thế trôi ngược vào trong. Kí ức về người bố đã mất tràn về bất chợt.
Vương Ái Nhi nghe âm thanh ngắt quãng thì quay lại nhìn. Chàng trai mặc áo xanh buồn rười rượi ngồi trên giường bệnh trông thật xót xa.
Đôi mắt cô cười tít để giãn nhẹ bầu không khí đang căng cứng:
- Không có sao! Năm sau tụi mình đi bù ha!
Dù nói vậy nhưng cô vẫn cảm thấy tiếc nuối. Ánh mắt của người ngồi trên giường chưa hết sầu muộn mà chớp nhè nhẹ.
Cô cầm bát cháo lên, tươi cười nói:
- Được rồi! Thầy giáo Vũ đừng có buồn! Tớ đón năm mới ở bệnh viện với cậu.
- Cậu định tối nay...?
- Ăn!
Thiếu niên chưa kịp trình bày đã bị cô đưa thìa cháo lên trước mặt. Dù gì cũng là công sức của bố mẹ Ái Nhi. Cậu ra vẻ miễn cưỡng mở miệng.
Ái Nhi vừa đút cháo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-ngoai-lanh-lung-ben-trong-nghien-meo/2822845/chuong-42.html