Giang Tấn nắm cổ tay của cô rồi bế cô trở về phòng, mặc cho cô vùng vẫy thế nào, anh vẫn bình tĩnh như đang giải thích một chuyện rất bình thường: "Chúng ta về phòng ngủ thôi." "Giang Tấn, sao em lại không nhận ra con người anh là thế này nhỉ!" Hứa Tiếu Vi vẫn vùng vẫy, bàn tay đang ôm hông cô đột nhiên nới lỏng. Cô lập tức vòng tay ôm lấy cổ anh, nghe thấy tiếng cười của tên chủ mưu, Hứa Tiếu Vi càng bất mãn: "Hồi trước em cứ nghĩ anh là một người rất lạnh lùng, còn tưởng anh là một nam thần cấm dục như lời mọi người hay nói. Nhưng mà không nghĩ rằng anh lại là một tên cầm thú dục cầu bất mãn. Á, anh đừng nhéo vào eo em - -" Giang Tấn dừng lại trước cửa phòng của Hứa Tiếu Vi, cúi đầu xuống gần lỗ tai, thanh âm nhẹ nhàng giống như một con bươm bay qua tai cô, cánh bướm nhẹ nhàng chạm vào vành tai khiến cô cảm thấy ngưa ngứa: "Đối với em anh mới dục cầu bất mãn thôi. Lúc trước sợ dọa em, bây giờ em có muốn thử nghiệm không?" Nói xong, Giang Tấn đi về phòng, hoàn toàn không để ý đến người đang kháng cự trong lòng. Ở ngoài cửa, dì Vương đang ngồi hóng gió, canh thời gian, ghé tai vào cánh cửa nghe thấy âm thanh càng lúc càng xa mới dám mở cửa, ngập ngừng bước vào nhà. Lúc dì Vương đứng ở cửa ra vào thì nghe thấy tiếng phản đối rất lớn của Hứa Tiếu Vi và tiếng cười. Dì Vương lấy khăn giấy ở trong túi ra, yên lặng nhìn lên cầu thang thầm lâu nước mắt: "Tiên sinh nhà chúng ta cuối cùng cũng hết khổ rồi. Thật sự mấy hôm nay, tôi rất nhiều lần nhìn thấy tiên sinh cười, tổng số lần cười trong một năm cũng không bằng mấy hôm nay. Haizz, xem ra tối nay phải đi bắt một con gà mái già để bồi bổ thân thể cho hai người họ." Dì Vương đi vào phòng bếp, lại nhìn lên trên lầu: "Làm mạnh đến vậy thì thân thể nào chịu nổi..." —— Hai ngày trước buổi tiệc từ thiện, Giang Tấn đều ở trong nhà cùng Hứa Tiếu Vi. Mới lúc đầu, mỗi khi có dì Vương, Giang Tấn tránh những hành động quá mức thân mật với Hứa Tiếu Vi. Nhưng sau đó, ngay cả khi có dì Vương hay không thì Giang Tấn cũng không thèm e dè, hắn nói rằng dì Vương cũng như là người mẹ thứ hai, không cần phải tránh. Nhưng nói gì thì nói, Hứa Tiếu Vi vẫn cảm thấy xấu hổ khi Giang Tấn đút cơm, dâu tây, bánh su kem trước mặt dì Vương.... Nhất là khi hai người đang ở sô pha ôm hôn nhau lại bị bắt gặp. Trên mặt ba người đều có những sắc thái riêng. Hứa Tiếu Vi biết rằng dì Vương đã biết được những thay đổi trong mối quan hệ của họ. Cho nên vào ngày hôm sau, cô đã nói quan hệ của mình với Giang Tấn cho dì Vương biết. Vào đêm tiệc, Giang Tấn nhất định bắt Hứa Tiếu Vi phải ăn xong cơm tối mới được đi. Khi đang ăn tối thì có người gõ cửa, Giang Tấn nói dì Vương ra ngoài đón khách vào rồi tiếp tục đút Hứa Tiếu Vi ăn. Một lúc sau, tiếng bước chân từ phòng khách vang lên, rồi một giọng nữ to, trong trẻo từ bên ngoài vang đến nhà ăn: "Oh My Lady GaGa, tôi đi nhầm nhà rồi sao, ông chủ Giang mà lại ở đây đút phụ nữ ăn cơm." Giang Tấn chậm rãi dùng khăn giấy lau miệng cho Hứa Tiếu Vi, hỏi cô còn ăn thêm không rồi mới đưa cô ra khỏi ăn, thần sắc bình tĩnh trái ngược với vẻ kinh ngạc của Vivian, đang định mở miệng giới thiệu Hứa Tiếu Vi, thì đã bị Vivian ngăn lại. "Stop, để tôi đoán thử, đây có phải là cô gái mặc chiếc áo dạ hội only của tôi không?" Lúc nhìn Hứa Tiếu Vi, Vivian lại cười tươi hơn rồi dang rộng hai tay ôm cô: "Xin chào Lucky Girl, hôm nay tôi cũng nhìn thấy thần rồi." Danh tiếng của Vivian trong lĩnh vực thời trang và cả giới giải trí rất lớn, chỉ tăng chứ không giảm. Từ lúc mặc thiết kế 'Sao Trời' của cô tham gia bữa tiệc trên du thuyền, Hứa Tiếu Vi đã rất tò mò và ngưỡng mộ cô ấy. Lúc này, thấy bản thân còn chưa chào hỏi thì đã bị sự nhiệt tình của cô ấy dọa sợ. Chẳng lẽ Vivian mà cô biết là giả sao? Không phải ở trên mạng nói bản thân cô ấy là người kiêu ngạo lạnh lùng, người cũng như tác phẩm không cần nói lời nào cũng sinh ra khí thế áp bách người khác, sao mà lại khác nhau nhiều vậy? Giang Tấn tách hai người ra, kéo Hứa Tiếu Vi về kế bên mình: "Đừng làm cô ấy sợ." Sau đó thì ôn nhu nói với Hứa Tiếu Vi: "Cô ấy là Vivian, bộ 'Sao Trời' là tác phẩm của cô ấy." Hứa Tiếu Vi cười cười: "Chào cô, ngưỡng mộ đã lâu, tôi rất thích tác phẩm của cô, chúng rất lộng lẫy." Vivian che miệng cười khanh khách: "Còn không phải là do tên đàn ông nhà cô đã cầm đi tác phẩm mới nhất cũng như tốt nhất của tôi đi sao, có thể không lộng lẫy được à, nhưng mà 'Sao Trời' mặc trên người của cô thật sự đẹp hơn mặc trên người những cô người mẫu mà tôi tuyển rất nhiều, lần sau tôi muốn tìm cô làm người mẫu..." Vivian quay đầu nhìn về phía Giang Tấn: "Được không?" Giang Tấn mỉm cười: "Chỉ cần cô ấy đồng ý, thì tôi không có ý kiến." Giang Tấn mời Vivian ngồi xuống ghế sô pha, Vivian là người rất thích nói chuyện phiếm, vì có hơn Hứa Tiếu Vi một chữ 'Vi' nên cô ấy cảm thấy đây chính là duyên phận, vậy là cả hai ngồi tán ngẫu một lúc lâu. Cuối cùng cũng bị Giang Tấn cắt ngang: "Đồ của tôi đâu?" Bây giờ, Vivian mới nhớ ra trợ lý của mình đang đợi ở cửa: "Ây, suýt nữa tôi đã quên mất Tiểu Hoắc đang đợi ở bên ngoài." Giang Tấn: "......" Hứa Tiếu Vi: "......" Vivian được sự đồng ý của Giang Tấn mới dẫn Tiểu Hoắc vào, đưa cho Giang Tấn xem bộ đầm dạ hội mà Tiểu Hoắc đang giữ: "Giám đốc Giang, không cần thiết kế độc quyền ở phía sau sao?" Giang Tấn cũng biết được là cô đang cố ý, sắc mặt trở nên u ám, giọng điệu không trầm xuống: "Không, cần, thiết." Hứa Tiếu Vi không biết gì hết: "Thiết kế độc quyền gì?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]