Lạc Thi chỉ liếc nhìn Chu Duật Lễ một cái rồi nhanh chóng quay đi. Còn Chu Duật Lễ, sau khi nhìn thấy những giọt nước mắt trên mặt và hàng mi ướt đẫm của cô, anh đau lòng nhíu mày.
Anh bước nhanh qua ôm cô vào lòng, lòng bàn tay ấm áp vỗ về dọc sống lưng cô, thấp giọng hỏi dò: “Thi Thi, sao em lại khóc?”
Cô không nói gì, anh tiếp tục kiên nhẫn dỗ dành, hết lần này đến lần khác xin lỗi cô: “Là anh đánh thức em à? Xin lỗi em, mấy ngày nay là anh không tốt, anh xin lỗi em.”
Lạc Thi vừa nghe thấy những lời dịu dàng của anh, mọi tủi thân ẩn giấu dưới đáy lòng lập tức không còn chỗ che giấu, cảm xúc đang kìm nén cũng tan rã trong những lời an ủi của anh.
Môi cô run lên, nước mắt lại tranh nhau trào ra. Cô cố nén không khóc thành tiếng, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi, tựa như những chuỗi ngọc trai đứt dây, từng viên từng viên đập vào lòng anh, gợn lên từng tầng sóng.
Cô cúi đầu tựa vào ngực anh khóc thút thít, nước mắt thấm ướt một mảng áo anh.
Trong giọng nói của Chu Duật Lễ còn giấu một chút mệt mỏi khó nhận ra, anh tiếp tục giải thích với cô: “Hôm đó là anh không khống chế được cảm xúc, là anh quá hung dữ. Lý do anh về Hồng Kông cũng đã nhắn tin giải thích với Thi Thi rồi, em không vui có thể mắng anh, nhưng đừng khóc được không?”
Cô khóc làm tim anh như tan nát.
Cảm giác tự trách mãnh liệt lại một lần nữa dâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-mua-tri-ha/4679912/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.