So với việc hôn môi, Lạc Thi nhận ra dường như cô còn quyến luyến cảm giác được ôm anh hơn.
Cô sẽ vùi mình thật sâu vào lồng ngực anh, và anh sẽ cúi xuống, ôm siết lấy cô, cằm dịu dàng tựa lên mái tóc cô. Mùi hương gỗ tuyết tùng lành lạnh trên người anh khiến cô vô cùng an tâm, một cảm giác an toàn tuyệt đối. Chỉ cần anh thuận miệng nói một câu, trái tim cô đã rung động không thôi.
Nụ hôn của anh cũng nhanh chóng rơi xuống, dày đặc và triền miên như một cơn mưa phùn, lướt trên má, rồi quyến luyến trên môi cô. Anh lúc nào cũng trân trọng cô như báu vật. Mãi cho đến khi anh cúi đầu, vùi mặt vào hõm cổ cô, Lạc Thi mới có chút chậm chạp mà đẩy nhẹ anh ra: “Có bị người khác nhìn thấy không?”
Chu Duật Lễ bật cười khe khẽ: “Bảo bối quên rồi sao, chúng ta đang ở tầng bao nhiêu?”
Đúng vậy. Khách sạn họ đang ở nằm trên đỉnh của một tòa nhà chọc trời, nơi có thể dễ dàng thu trọn vào tầm mắt toàn bộ thành phố Thượng Hải hoa lệ, với những công trình kiến trúc biểu tượng đang vươn mình kiêu hãnh từ màn đêm xanh thẳm. Ở nơi tấc đất tấc vàng này, căn phòng anh đặt là loại tốt nhất, với cửa sổ sát đất hình cung lộng lẫy, có thể ôm trọn bộ ba kiến trúc nổi tiếng nhất vào trong tầm mắt.
Ngay vào thời điểm quan trọng nhất, Chu Duật Lễ đột ngột dừng lại.
Cảm nhận được hơi ấm phía sau rời đi, Lạc Thi mơ màng hỏi: “Sao vậy ạ?”
“Chưa lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-mua-tri-ha/4679908/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.