Kỳ nghỉ đã đến đúng hẹn. Trên chuyến bay đến Alaska, Lạc Thi ôm cánh tay Chu Duật Lễ, tựa vào vai anh xem sách điện tử.
Chu Duật Lễ kéo tấm chăn trên người cô lên cao một chút, nghiêng mắt nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Không phải em nói buồn ngủ lắm sao, sao không ngủ?”
“Chắc là vì đây là lần đầu tiên em đi máy bay cùng anh, tự nhiên em có chút hưng phấn không ngủ được.” Lạc Thi trả lời.
“Không phải lần đầu tiên.”
Lạc Thi có chút không hiểu, cô tháo tai nghe xuống, “Hả?”
Chu Duật Lễ đan mười ngón tay vào tay cô, kể lại cho cô nghe chuyện ba lần gặp gỡ.
Lạc Thi nghe xong ngơ ngác, “Anh nói thật sao? Lần đầu tiên anh thấy em là trên chuyến bay đến Paris?”
“Ừm, hôm đó hình như em bị bệnh, giọng mũi rất nặng, em mặc một bộ…” Chu Duật Lễ hồi tưởng lại, phát hiện mình vẫn còn ấn tượng sâu sắc, khẽ cười một tiếng rồi nói tiếp, “Hôm đó em mặc đồ màu trắng, búi tóc củ tỏi, gọi điện thoại cho mẹ em nói em sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân.”
Lạc Thi nhớ lại một chút, chính cô cũng sắp không nhớ nổi hôm đó cô mặc đồ gì. Cô lập tức tỉnh táo hẳn, ngồi thẳng người nhìn anh, “Em nhớ hôm đó lúc xuống máy bay hình như em có đụng phải một người, không phải là anh đấy chứ?”
Chu Duật Lễ thong thả mở miệng: “Là anh, tiếc là có người nào đó chạy quá nhanh, nói một câu xin lỗi rồi vội vàng chạy mất.”
“Ai nha.” Lạc Thi vùi đầu vào vai anh cọ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-mua-tri-ha/4679906/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.