Nghe thấy câu hỏi của anh, đầu óc Lạc Thi có chút khó suy nghĩ, cô chỉ dựa vào lưng ghế và lặp đi lặp lại: “… Không cần anh, anh hung dữ lắm.”
Chu Duật Lễ nhìn cô ma men nhỏ trước mặt. Dù miệng nói không cần, nhưng khi anh cúi người xuống, cô vẫn vô thức ngả về phía anh.
Anh cúi đầu cười, không thèm so đo những lời nói lúc giận dỗi của cô. Cánh tay dài vươn ra, kéo cô vào lòng, không chút do dự mà xin lỗi: “Hôm nay đều là lỗi của anh, anh không nên hung dữ với em. Anh xin lỗi Thi Thi, được không?”
Nghe thấy những lời dịu dàng như vậy, Lạc Thi khẽ gật đầu.
Chu Duật Lễ hạ cửa sổ xe xuống để thông gió, rồi buông Lạc Thi ra để cô tự mình tỉnh táo lại một chút.
Trong hơn hai mươi năm cuộc đời, anh chưa từng biết hai chữ “xin lỗi” viết như thế nào, cũng chưa bao giờ nói lời tạ lỗi với ai. Ai không vui ư? Phương châm của anh là: liên quan quái gì đến mình?
Thấy cô đã dần tỉnh táo hơn nhiều, Chu Duật Lễ lại thấp giọng nói chuyện với cô: “Thi Thi.”
“… Ừm?”
“Anh thừa nhận, có lúc tính tình anh rất tệ, cũng không biết dỗ dành con gái.” Đôi mắt sâu thẳm của Chu Duật Lễ chuyên chú nhìn cô, “Trước em, anh cũng chưa từng dỗ ai khác. Cho nên, em có thể cho anh thêm một cơ hội được không? Đừng tự mình hờn dỗi nữa, hãy nói cho anh biết, để anh giải quyết những vấn đề này. Anh đã nói rồi, nhất định anh sẽ luôn đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-mua-tri-ha/4679887/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.