Lạc Thi cắn môi, quay đầu đi, tránh ánh mắt anh.
Chu Duật Lễ cúi xuống nhìn đôi mắt ngấn nước của cô, một đôi mắt yếu đuối đáng thương, hệt như mắt của một chú nai con.
Đã từng có vô số lần, anh bị dáng vẻ này của cô khuất phục.
Nhưng hôm nay…
Chu Duật Lễ buông tay đang kìm lấy cằm cô ra, trên cằm cô đã hằn lên một vệt đỏ.
“Số phòng bao nhiêu?” Anh hỏi.
Lạc Thi lại đờ đẫn đọc ra một con số.
Chu Duật Lễ ngẩng đầu liếc nhìn số phòng phía sau, rồi ra lệnh một cách độc đoán: “Mở cửa.”
Sau hơn mười giây giằng co.
Dưới ánh nhìn của anh, Lạc Thi nhập mật mã mở cửa phòng.
Cửa vừa mở ra, cô đã bị anh kéo giật vào trong.
Cô bị anh đẩy một cách không hề thương tiếc về phía bàn, va vào góc bàn khiến cô đau đến mức bật ra một tiếng kêu khẽ, nhưng anh lại làm như không hề nghe thấy.
Nếu là trước kia, anh nhất định sẽ không thờ ơ như vậy.
Trong phòng tối đen như mực, chỉ có rèm cửa được kéo ra.
Ngoài cửa sổ là mặt biển lấp lánh sóng nước, ánh trăng rọi vào. Chu Duật Lễ đứng ngược sáng, toàn thân anh toát ra hơi lạnh thấu xương.
“Lạc Thi, tôi thật sự đã xem thường em rồi.” Vẻ mặt anh lạnh lùng, giọng nói đầy mỉa mai vang lên trong phòng: “Nếu lần này tôi không tới, có phải em sắp trở thành chị dâu của tôi rồi không?”
“Chu Duật Lễ… Anh đừng nói chuyện khó nghe như vậy, tôi và Đường Hạc Minh chỉ là quan hệ cấp trên cấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-mua-tri-ha/4679864/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.