Chương trước
Chương sau
Sau khi hăng hái đi đăng ký kế hôn, Hàn Bùi Vân và Cố Cảnh Hàm đã công khai tình yêu của mình trên weibo, mặc dù không phải là người nổi tiếng nhưng hai người đều là những nhân vật nổi tiếng trong lĩnh vực của mình, các chủ đề liên quan lọt vào top 10 tìm kiếm nóng nhất đêm đó, ngoại trừ một số ít những bình luận không thân thiện ở khu vực bình luận thì hầu hết đều là những lời chúc phúc, bọn họ cho rằng hai người rất dũng cảm khi lựa chọn công khai.

Số lượng người theo dõi siêu thoại của CP Vân Hàm tăng lên đáng kế, mọi người lần theo manh mối trong siêu thoại trước đó, phóng to lên thì phát hiện hoá ra nữ tác giả cùng với nữ tổng tài, thế mà đã sớm ở trên weibo thể hiện tình yêu.

Hai người được xem như là CP hot nhất trong giới gei, mấy gei khác giống như như đã nhìn thấy cốt truyện của tiểu thuyết phiên bản đời thực, sôi nổi soi mói không ngừng.

Vốn tưởng sau này hai người sẽ có nhiều tương tác ngọt ngào hơn, nhưng đến nửa tháng sau Phi Vân Ca mới đăng bài trên Weibo, chỉ để quảng bá truyện bách hợp mà cô ấy mới sáng tác —-

Cố Cảnh Hàm không cập nhật bất kỳ nội dung nào, trong một cuộc phỏng vấn với một phương tiện truyền thông tài chính, cô được hỏi tại sao lại chọn công khai, đó là một ngoại lệ hiếm hoi khi trả lời về đời tư của cô: "Tôi từng nói với người tôi yêu, lựa chọn côn khai đồng nghĩa với việc sẵn sàng tiếp nhận sự giám sát của toàn xã hội, cả đời này chỉ yêu mình em."

"Cho nên chúng tôi đều nhất trí với quyết định này." Nói xong, khóe môi không khỏi cong lên một chút, cảm giác xa cách trên mặt cũng không còn nữa.

Sau khi video phỏng vấn được tung ra, phần này đã được biên tập đặc biệt và lan truyền nhanh chóng, người hâm mộ CP Vân Hàm không ngừng hò hét "Cắn tới rồi", đem từng câu nói giọng điệu cũng như biểu cảm của Cố Cảnh Hàm phóng lên.

Sau đó kết luận, nhìn Cố tổng có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng thật ra bên trong ẩm sâu lại là thụ.

"Mình thụ lắm à?" Cố Cảnh Hàm thỉnh thoảng vào siêu thoại lướt trong đó, mấy ngày nay sau khi đọc những bình luận này, cô đưa đoạn video này cho Chu Cần và Liễu Dĩ Tư xem.

Câu trả lời là hiển nhiên.

Cô không phục, đợi về nhà lại hỏi Khóc Nhè.

Để tạo điều kiện cho Hàn Bùi Vân rèn luyện sức khỏe, Cố Cảnh Hàm đã xây dựng một phòng tập gym nhỏ dưới tầng hầm nhà mình, khi về đến nhà, thấy Hàn Bùi Vân đang sử dụng máy để tập hỗ trợ kéo xà, người đầy mồ hôi.

Nhịp thở của Hàn Bùi Vân bị gián đoạn, thở dốc hỏi: "Chị lại sao nữa hả?"

Sau đó buông tay cầm ra, cầm chiếc khăn tắm vắt trên cổ lên, tùy ý lau mồ hôi trên trán, những đường cơ săn chắc trên cánh tay tự nhiên gợn sóng.

"Chậc..." Cố Cảnh Hàm lúc này thừa nhận, bản thân thụ thiệt, chỉ nhìn thôi, liền đã có ý nghĩ không đúng.

Có một thói quen gọi là xài trước trả sau, tức là ở một thời điểm nào đó hạn chế nhu cầu tiêu xài của con người, một khi lệnh cấm được dỡ bỏ, con người sẽ buông bỏ ham muốn và lao vào tiêu xài điên cuồng.

Về phần Cố Cảnh Hàm, ở giai đoạn này, cô đang ở trong gia đoạn hạn chế.

Cố Cảnh Hàm nói sau khi đăng ký kết hôn về nước sẽ làm hôn lễ, thực tế thì Cố Cảnh Hàm coi đó là chuyện đương nhiên, việc chuẩn bị hôn lễ vừa tốn thời gian vừa phức tạp, muốn bớt việc thì chỉ cần bỏ tiền mua nhẫn và váy cưới có sẵn, nhưng mà cô không muốn, dù sao kết hôn là chuyện trong đời chỉ có một lần. Cô mời nhà thiết kế nổi tiếng nước ngoài, đặt may váy theo yêu cầu của hai người, kết quả là chỉ riêng việc thiết kế và tạo thành phẩm đã phải chờ vài tháng.

Hàn Bùi Vân lo lắng bản thân chắc không có người thân hay bạn bè tham dự, cô ở Tân Thành nhiều năm nhưng cũng không có bạn thân, mà ba mẹ cô chấp nhận xu hướng giới tính của cô đã không mấy dễ dàng, cô không dám mong chờ ba mẹ sẽ đến đưa cô về nhà chồng.

Nhưng Cố Cảnh Hàm, cô ấy đã liên lạc với ba mẹ của cô, hai người đều sẵn lòng tham dự đám cưới, mấy lễ nghi thủ tục sáo rỗng đều có đủ không thiếu cái nào.

Nói là sáo rỗng, nhưng Cố Cảnh Hàm biết Khóc Nhè thích, nên cô đã cố gắng thuyết phục ba mẹ Hàn, cuối cùng còn lấy cháu ngoại chưa gặp mặt của hai người ra mồi chài —— chính là Tiểu Long Bao và Bánh Bao Chiên.

Tiểu Long Bao tên là Hàn An Ngôn, Bánh Bao Chiên tên là Cố Hân Lôi, đúng như Cố Cảnh Hàm mong muốn, đều là hai bé gái thơm tho mềm mại.

Lúc đó ở New York, lúc chờ hai bé con ra đời, Hàn Bùi Vân hỏi Cố Cảnh Hàm không lo lắng là con trai à, nếu như lỡ đâu có 1 đứa là con trai thì làm sao giải thích với ba mẹ? Lúc trước, vì để bớt khâu giải thích dài dòng nên mới nói đã sử dụng công nghệ sinh sản bằng buồng trứng đôi, chưa kể công nghệ này chỉ dừng ở giai đoạn thử nghiệm, cho dù là thật thì cũng chỉ có thể tạo ra phôi con gái.

Cố Cảnh Hàm một chút cũng không lo lắng, đến giờ này không có gì để giấu nữa, mới nói chút bí mật cho cô biết: "Chị đem tất cả phôi thai của em sàn lọc giới tính, cấy ghép tất cả nữ."

Hàn Bùi Vân không còn gì để nói, chỉ có thể giơ ngón tay cái lên, kỳ thị giới tính đến mức này, chỉ có Cố Móng Heo mới làm được.

Trở về Trung Quốc mấy tháng, dưới sự chăm sóc cẩn thận của bảo mẫu, hai cục thịt nhỏ đã phát triển thành những viên thịt khỏe mạnh, trắng trẻo, mềm mại, nét mặt hơi mở ra, mỗi các cô có thời gian đều đến phòng thăm hai đứa nhỏ, tự đút sữa tự thay tã, dần dần có những phát hiện kỳ lạ.

Tiểu Long Bao, hay còn được gọi là Hàn An Ngôn, lớn lên lại giống Cố Cảnh Hàm.

"Chẳng lẽ...." Sau khi Hàn Bùi Vân đưa ra nghi vấn này, Cố Cảnh Hàm lập tức hoảng sợ.

"Không thể nào...." Cố Cảnh Hàm nghĩ sau sự cố kia, bệnh viện phải cẩn thận hơn chứ.

"Rõ ràng...." Hàn Bùi Vân tìm ảnh Cố Cảnh Hàm và An Ca lúc nhỏ ra so sánh với Tiểu Long Bao.

Cố Cảnh Hàm lo lắng hỏi: "Có nên xét nghiệm ADN không?"

"Không cần." Hàn Bùi Vân ôm cục bột nho nhỏ lên hôn, ánh mắt dịu dàng nhìn Cố Cảnh Hàm bế Bánh Bao Chiên, cười hỏi, "Kết quả như thế nào có quan trọng sao?"

Cố Cảnh Hàm suy nghĩ một chút, đúng thật là không quan trọng, nhưng nghĩ mà thấy sợ: "Nếu là thật, Lịch Lịch không đợi tủy xương phù hợp thì sao..."

"Cố Móng Heo à." Hàn Bùi Vân nhẹ nhàng ngắt lời cô.

Cố Cảnh Hàm bị Bánh Bao Chiên kéo tóc, ngẩng đầu lên, nghi hoặc nói: "Hả?"

"Bây giờ, bọn mình rất hạnh phúc, Lịch Lịch đã khoẻ lại, An Ca cũng không sao, còn có hai cục cưng đáng yêu." Hàn Bùi Vân cười rộ lên, Tiểu Long Bao trong lòng ngực nhìn cô với đôi mắt tò mò, sau cười toe toét theo cô.

Cô không khỏi thở dài: "Mọi chuyện đều là sự sắp xếp tốt nhất, chúng ta chỉ cần chấp nhận là được."

Hàn An Ca hiện là học sinh lớp 2 trường mẫu giáo Xuân Lai, hai mẹ nói Lịch Lịch vẫn đang trong thời gian hồi phục nên chỉ có thể mời giáo viên đến nhà dạy cho Lịch Lịch, đợi hai đứa đến tuổi vào tiểu học thì sẽ làm theo lời hứa cho hai đứa đi học cùng nhau.

Cô nhóc hỏi mẹ liệu cô nhóc có thể học ở nhà với Lịch Lịch không, nhưng mẹ không cho, nên An Ca chỉ có thể chờ, chờ đến kỳ nghỉ đông, chờ đến ăn Tết, cùng hai mẹ và Lịch Lịch đi đến nơi khác thăm ông bà ngoại, chờ đến khi tóc Lịch Lịch dài đến vai có thể buộc lại, rồi chờ đến mùa xuân, hai mẹ làm đám cưới.

Hàn Bùi Vân thích đám cưới trên bãi cỏ, đơn giản và lãng mạn, nhưng yêu cầu về thời tiết rất cao, không quá lạnh, không quá nóng, không mưa hay gió.

Cố Cảnh Hàm tuy rằng nóng lòng không chờ được, nhưng kết hôn là chuyện của hai người, huống chi là cô cưới Khóc Nhè, cho nên đáp ứng mọi tâm nguyện của Khóc Nhè là điều hiển nhiên. Vì vậy, đám cưới lẽ ra được tổ chức vào mùa đông này đã phải hoãn lại vào ngày xuân đầy nắng này.

Mục đích tổ chức đám cưới không phải để biểu diễn cho người khác mà là để cho tình cảm của hai người một lời hồi đáp, cũng vì muốn Khóc Nhè biết, yêu cô là đáng giá.

Những gì người khác có, bản thân Khóc Nhè sẽ không bao giờ thiếu, sẽ cho cô ấy nhiều hơn.

Cô muốn cho Khóc Nhè biết, cô ấy là người vợ mà cô danh chính ngôn thuận rước vào cửa.

Địa điểm tổ chức đám cưới được tổ chức tại một resort vùng ngoại ô của tập đoàn Cố Thị, ở đó có một hồ nước tự nhiên tuyệt đẹp, bên cạnh là bãi cỏ bằng phẳng và thoáng đãng, dường như một nơi như vậy đã được chuẩn bị sẵn chờ hai người đến kết hôn.

Hôm đó nắng đẹp, bầu trời trong xanh, mây trắng như bông, mọi thứ đều hoàn hảo đến tột độ.

Chỗ ngồi được sắp xếp theo số lượng khách mời, hai bên chỉ có mấy chục chỗ, Hàn Bùi Vân chỉ mời cô Trần ở trường mẫu giáo, và hai trợ lý biên kịch của công ty, còn Cố Cảnh Hàm chỉ mời bạn bè thân thiết.

Trước khi nhân vật chính lên sân khấu, khách mời có thể tự do di chuyển và trò chuyện, hai bên có bàn tráng miệng và quầy nước, nơi họ có thể tự phục vụ, sau buổi lễ, một bữa tiệc trang trọng được chuẩn bị trong resort.

Cố Cảnh Hàm ban đầu dự định mời ít người hơn, nhưng mẹ cô, Thẩm Thấm, không kìm được niềm vui trong đám cưới của con gái mình, đã mời mấy chị em trong đám bạn của mình.

Cố Diệp Hằng phản đối hôn lễ vô hiệu, lại bị Thẩm Thấm kéo đến xem lễ, sắc mặt nghiêm túc ngồi ở hàng ghế đầu.

Ở hàng đầu bên kia, ba mẹ Hàn Bùi Vân đang ngồi, Cố Diệp Hằng ngày hôm qua đã gặp họ một lần ở nhà họ Cố, sắc mặt hai bên đều không tốt, lịch sự chào hỏi, rõ ràng không đồng tình với việc con gái mình đi sai đường.

Cố Diệp Hằng nhìn Thẩm Thấm đang bận tiếp khách, năm đó hai người kết hôn, cũng không thấy bà ấy vui vẻ, giờ thì lông mày nhướng lên trời.

Trong lòng nghẹn muốn chết, lúc này đành đi kiếm an ủi từ cháu gái cưng, Cố Diệp Hằng nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy hai người nhỏ bé, đành đi đến hàng ghế cuối cùng, đến chỗ người nhà ông ngồi, mỗi người ôm một bé con chỉ mới 6 tháng tuổi, đây cũng là cục cưng nhỏ của ông.

Hai dãy phòng trong resort được dùng làm phòng chuẩn bị trước hôn lễ, Thẩm Thấm nói theo truyền thống xưa, đêm trước hôn lễ không được gặp nhau nên được yêu cầu ngủ riêng trong phòng này. Buổi sáng chia nhau trang điểm ở phòng riêng, chỉ đến khi làm hôn lễ mới được gặp nhau.

An Ca và Lịch Lịch được bà nội đưa đến đây vào buổi sáng, mặc bộ váy công chúa dựa theo váy của hai mẹ mà thiết kế ra, dưới chân là đôi giày da màu đỏ giống hệt nhau, thợ trang điểm trang điểm đơn giản cho hai đứa, xinh đẹp vô cùng.

Theo thủ tục, Cố Cảnh Hàm trước tiên đi đến địa điểm tổ chức hôn lễ, sau đó Hàn Bùi Vân khoác tay ba cô, ba cô giao con gái mình vào tay Cố Cảnh Hàm.

Nghĩ đến cảnh tượng này, tim Cố Cảnh Hàm không khỏi đập loạn nhịp

Các cô thực sự kết hôn.

"Mẹ."

"Mẹ."

Hai người nhỏ bé xung quanh gọi cô.

Cố Cảnh Hàm nghiêng đầu nhìn, hai má đỏ bừng, mỉm cười nói: "Sao thế?"

"Mẹ xem đi." An Ca ăn điểm tâm ở trong phòng, đút cho mình một miếng rồi lại đút cho Lịch Lịch một miếng.

Chu Cần đến dự với tư cách phù dâu của Cố Cảnh Hàm, mặc một bộ váy màu vàng mơ, không nhịn được cười lau miệng cho cô nhóc và Lịch Lịch: "Hai đứa không được ăn nữa, ở ngoài còn nhiều đồ ăn lắm, lát nữa ăn không vô đó."

Nghe nói bên ngoài còn có đồ ăn, An Ca nuốt đồ ăn trong miệng, không ăn nữa.

Đối với Lịch Lịch thì không quan trọng, cô bé sẽ ăn bất cứ thứ gì An Ca cho cô bé ăn.

Cố Cảnh Hàm nhìn Lịch Lịch, lại nhìn An Ca, nghiêm túc hỏi: "Con có nhớ dì Tiểu Chu dạy con không?"

"Nhớ kỹ!" Cố Chỉ Lịch lặp lại với mẹ cô, "An Ca sẽ kéo váy mẹ Hàn lên, con sẽ rắc hoa lên người Hàn mẹ."

"Còn gì nữa?" Cố Cảnh Hàm đứng dậy, Chu Cần đi tới giúp cô vén váy lên.

"Đứng lên sân khấu đưa nhẫn cho hai mẹ." Cố Chỉ Lịch đều nhớ kỹ.

Hàn An Ca nghe xong liền gật đầu, chỉ nói một chữ: "Đúng."

Cố Cảnh Hàm rất hài lòng, sờ sờ mặt hai đứa nhỏ, rồi ảo bọn nhỏ đi sang phòng kế bên tìm mẹ Hàn, cùng Chu Cần đi trước đến địa điểm tổ chức hôn lễ.

Chiếc váy cưới trên người cô có hình dáng đuôi cá đơn giản, nếu nhìn vài lần sẽ thấy những đường thêu tay và cườm ba chiều phức tạp trên váy thực ra tạo thành một họa tiết mây tỏa sáng tinh tế. Bước đi uyển chuyển bồng bềnh như được được mây vây quanh.

Với mái tóc dài được búi gọn gàng, mạng che mặt chạm sàn, Cố Cảnh Hàm cầm micro và thành kính nhìn về phía trước.

Dù chỉ mới một đêm không gặp, nhưng khi nhìn thấy Khóc Nhè xuất hiện ở cuối thảm đó, Cố Cảnh Hàm có cảm giác bản thân đã trải qua mấy kiếp.

Người đó đẹp từ đầu đến chân, ngay cả ánh nắng chiếu vào người cũng trông đặc biệt ấm áp.

Đó là Khóc Nhè mà cô yêu sâu đậm.

Ngày đi đăng ký kết hôn, lúc đọc lời tuyên thệ bằng tiếng Anh bản thân xúc động đến mức bật khóc. Hôm nay trước mặt nhiều người như vậy, Cố Cảnh Hàm đã nghĩ tới, nhất định phải biểu hiện cho thật tốt, không được khóc.

Hàn Bùi Vân khoác cánh tay Hàn Hoè, tấm màn che nửa người, chiếc váy cưới lệch vai rất hợp với cô, những lớp gạc mỏng xếp ly trải dài trên ngực, khiến chiếc cổ thon thả như thiên nga, xương quai xanh trở nên thon gọn tinh tế, kéo dài đến đuôi áo trông sang trọng lộng lẫy, trên đó có đính những viên ngọc sáng lấp lánh. Đó là một ý tưởng nhỏ mà chỉ có hai người họ biết - đó là hoa văn được thiết kế theo ánh mặt trời.

Khi quyết định thiết kế váy cưới, Cố Cảnh Hàm nói sẽ thêm chi tiết mây vào váy cưới, tượng trưng cho Hàn Bùi Vân.

Hàn Bùi Vân lập tức nghĩ tới, nếu cô là mây, vậy biểu tượng của Cố Cảnh Hàm chính là mặt trời.

Mây sẽ luôn ở bên mặt trời và mặt trời sẽ luôn chiếu sáng trên mây.

Có lẽ đúng như Cố Cảnh Hàm nói, cuộc gặp gỡ của họ đã là định mệnh, nếu không, tại sao ngay cả cái tên của họ cũng chỉ ra rằng cả đời này họ không thể sống thiếu nhau?

Một dàn nhạc được mời đến hiện trường, Cố Cảnh Hàm cũng không nói cho cô biết mà chuẩn bị một tiết mục nhỏ, khi cô xuất hiện ở cuối thảm đỏ, âm thanh vang lên không phải là "Wedding March" truyền thống mà là khúc dạo đầu của một bài hát khác.

Liễu Dĩ Tư đang tranh giành làm phù dâu cho Hàn Bùi Vân, cô mặc một bộ váy giống như Chu Cần, cô đứng sau lưng Hàn Bùi Vân, đưa giỏ đầy cánh hoa cho Lịch Lịch: "Theo tiết tấu, từ từ rãi ra."

An Ca kéo váy của mẹ lên, nhìn chiếc xe đẩy ở xa xa, phía trên có một chiếc bánh tám tầng, trên chiếc bánh trên cùng có hai người nhỏ mặc váy cưới, nhìn rất ngon, hai cái người nhỏ kia cô bé cũng muốn.

Lịch Lịch cầm chiếc giỏ, ra sức rải những cánh hoa hồng lên không trung.

Sau khi khúc dạo đầu kết thúc, Cố Cảnh Hàm đã ngâm nga trong văn phòng suốt một tháng, vào thời điểm quan trọng này, cô lại hát chậm nửa nhịp.

Hàn Bùi Vân hiển nhiên bị bất ngờ mà cô chuẩn bị làm cho ngạc nhiên, bước chân đi về phía trước theo bản năng chậm lại.

"Heart beats fast

Colors and promises

How to be brave

How can I love when I'm afraid to fall......"

Cố Cảnh Hàm hát không hay nên cùng bạn bè đến KTV chỉ im lặng nghe, nhưng vô tình nghe được bài hát này, cô nghĩ, sau này kết hôn với Khóc Nhè, thì nhất định phải hát cho cô ấy nghe tại đám cưới.

Nhìn sâu vào khi Hàn Bùi Vân đến gần, cô hát bằng cả trái tim.

" But watching you stand alone

All of my doubt

Suddenly goes away somehow

One step closer......"

Qua tấm khăn che mặt, Hàn Hoè nhìn thấy những giọt nước mắt đọng lại trên khóe mắt con gái mình ở khoảng cách gần, ông nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào tay cô, buồn bã nói: "Tiểu Vân, từ nay về sau sẽ làm vợ người khác."

Lời bài hát tuy bằng tiếng Anh nhưng lại đơn giản, dễ hiểu, giai điệu nhẹ nhàng chạm đến phần mềm yếu nhất trong trái tim cô, khi nghe cảm xúc của ba mình, Hàn Bùi Vân không cầm được nước mắt, sợ lớp trang điểm của mình sẽ bị hỏng. Cô cẩn thận cúi đầu dùng đầu ngón tay lau nước mắt.

"I have died everyday waiting for you

Darling, don't be afraid

I have loved you for a thousand years

I'll love you for a thousand more......"

Cố Cảnh Hàm trong lòng tràn đầy cảm xúc, nhưng khi nhìn thấy Hàn Bùi Vân khóc, sống mũi cô cũng cay cay, hơi thở hỗn loạn, lúc hát cũng rung lên.

" Time stands still

Beauty in all she is

I will be brave

I will not let anything take away

What's standing in front of me......"

Run rẩy không tự chủ được, Cố Cảnh Hàm che đôi mắt cay cay của mình, không nhìn Hàn Bùi Vân nữa, cuối cùng cũng kìm được nước mắt.

Cố gắng kết thúc bài hát, Cố Cảnh Hàm nhìn thấy mẹ cô ở dưới sân khấu ôm Tiểu Long Bao, lặng lẽ lau nước mắt, ba cô thì ôm Bánh Bao Chiên, mặc thì vô cảm nhưng quầng mắt lại đỏ hoe.

"Tiểu Cố à." Hàn Hoè gọi cô.

Cố Cảnh Hàm đứng thẳng, đón Khóc Nhè và ba cô ấy đi đến chỗ cô.

Hàn Bùi Vân nhìn Cố Cảnh Hàm, nước mắt cuối cùng cũng ngừng, ngày cưới không thể khóc.

Hàn Hoè nắm lấy tay bọn họ, trịnh trọng trao tay con gái vào lòng bàn tay Cố Cảnh Hàm, "Tiểu Vân sau này giao lại cho con, hai đứa phải sống tốt."

Cố Cảnh Hàm gật đầu, lần này thật sự nhịn không được, cắn môi dưới run rẩy, bật khóc.

Các vị khách ồ lên, ai cũng ngạc nhiên, không ngờ Cố tổng ít biểu cảm, lại có thể khóc.

Sau đó là những tràng pháo tay, tiếng cười và lời cổ vũ.

Hàn Bùi Vân lo lắng nên trước tiên cởi khăn che mặt ra, ôm Cố Cảnh Hàm dỗ dành: "Này, đừng khóc, đừng khóc mà."

Cố Cảnh Hàm ôm chặt lấy cô, thấp giọng khóc lóc trách móc: "Sao em lại tự cởi?"

Liễu Dĩ Tư vội vàng lên sân khấu kéo hai người lại, phải theo quy trình chứ, sao lại ôm rồi?

Sau đó kéo khăn che mặt của Hàn Bùi Vân lên, bảo Cố Cảnh Hàm đợi đến khi lời thề hoàn thành, người chủ lễ nói có thể hôn cô dâu rồi mới cởi ra.

Lễ tuyên thệ diễn ra khá lâu, An Ca nóng lòng chờ đợi, khi người lớn không để ý, cô nhóc gọi Lịch Lịch, hai đứa cùng nhau chạy đến xe đẩy để xem chiếc bánh lớn.

"Ăn được không?" Lịch Lịch háo hức nhìn nó, không dám làm gì cả.

"Đây." An Ca dùng dao nhựa bên cạnh khoét ra một miếng, đưa tới miệng Lịch Lịch.

Lịch Lịch cắn một miếng: "Ngon lắm!"

Không biết qua bao lâu, người chủ lễ tuyên bố: "Mời hai bé con của cô dâu...."

"Con đâu?" Cố Cảnh Hàm định thần lại, không thấy Lịch Lịch và An Ca đâu hết.

Hàn Bùi Vân sau vụ bắt cóc trước đó có chút hoảng sợ, cô cầm micro gọi hai đứa trẻ: "Lịch Lịch? An Ca?"

"A...Mẹ." An Ca bước ra từ gầm xe, kem bôi đầy mặt.

"Con đây ạ?" Lịch Lịch giơ tay lên, mặt đầy kem.

Cố Cảnh Hàm cùng Hàn Bùi Vân nhìn nhau, hai người đều không biết nên nói cái gì.

Người chủ hôn lễ nói để giải quyết ổn thỏa: "Có vẻ như buổi cắt bánh sẽ bị hủy bỏ..."

Chu Cần vội vàng đi tới hỏi hai đứa nhỏ: "Nhẫn của mẹ đâu?"

An Ca xòe tay ra, phát hiện chiếc nhẫn trong lòng bàn tay đã biến mất, cô nhóc hỏi Lịch Lịch: "Lịch Lịch, nhẫn của cậu đâu?"

Lịch Lịch liếm lớp kem trên môi, có chút ngơ ngác, cô bé cũng nhớ rõ có cầm nó trên tay.

Liễu Dĩ Tư cùng Chu Cần đi tìm, chủ lễ thấy vậy liền đề nghị tất cả khách mời giúp đỡ nhìn xem bãi cỏ dưới chân mình.

Mọi người đều đang tìm nhẫn, Cố Cảnh Hàm cùng Hàn Bùi Vân đứng trên đài, nắm tay nhau, nhìn khung cảnh náo nhiệt xung quanh, đồng thanh cười vang.

Cố Cảnh Hàm bình tĩnh thở dài: "Thật sự là một hôn lễ khó quên."

Hàn Bùi Vân cười nhẹ hùa theo: "Không bao giờ quên được."

Cố Cảnh Hàm vờ lo lắng: "Không biết khi nào mới tìm được nhẫn..."

Hàn Bùi Vân hỏi cô: "Sao chị gấp vậy hả?"

Cố Cảnh Hàm ghé vào tai cô: "Chị gấp chứ, gấp đến mức một giây sau muốn động phòng với em."

Không ngờ người chủ hôn lễ tưởng đâu hai người đang nói lời yêu thương gì đó, nên nhân lúc chưa tìm được nhẫn, để khuấy động bầu không khí tại hiện trường nên đưa micro lại gần Cố Cảnh Hàm.

Vì vậy, lời cợt nhã này cứ thế được truyền qua micrô đến tai của tất cả các vị khách có mặt.

Mặt Cố Cảnh Hàm bỗng nhiên đỏ bừng.

Hàn Bùi Vân sửng sốt hai giây, nhìn thấy khách mới dưới sân khấu đều sửng sốt, ôm bụng cười đến không thở được.

Quả thật là hôn lễ không bao giờ quên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.