Thẩm Thấm ngất đi.
Cố Cảnh Hàm còn chưa kịp phản ứng, Hàn Bùi Vân gần như lập tức nhảy ra khỏi chỗ ngồi, đi tới đỡ lấy thân thể của bà.
"Dì à?" Hàn Bùi Vân ấn ấn nhân trung của bà Cố.
"Mẹ?" Cố Cảnh Hàm nhìn thấy mí mắt mẹ cô cử động.
Thẩm Thấm toàn thân run rẩy, đồng thời hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ mở mắt ra, ánh mắt không tập trung.
"Có cần đi tìm bác sĩ không?" Hàn Bùi Vân lo lắng bọn họ làm bà Cố dọa sợ, nếu xảy ra chuyện gì, cô không chịu trách nhiệm nổi.
Thẩm Thấm giữ tay cô lại, hít thở sâu, đợi đến khi hoãn lại thì vẫy tay ra hiệu cho Cố Cảnh Hàm đến gần.
Hàn Bùi Vân lùi sang một bên, để Cố Cảnh Hàm đi đến, Thẩm Thấm nắm lấy cổ áo cô, thở gấp.
Cố Cảnh Hàm quan tâm hỏi: "Mẹ, mẹ không sao chứ?"
"Con..." Lồng ngực Thẩm Thấm phập phồng kịch liệt, bà cao giọng nói: "Thật sự đã mở rộng tầm mắt của mẹ!"
Hàn Bùi Vân nhìn thấy bà Cố nắm cổ áo Cố Cảnh Hàm, sợ bà muốn đánh Cố Cảnh Hàm, cô vội vàng kéo hai người ra khuyên nhủ: "Dì à, chúng ta có gì thì từ từ nói."
Thẩm Thấm rầu rĩ, ôm ngực lắc đầu: "Còn có thể nói gì được nữa? Con cũng đã lớn từng đó, bây giờ lại mang thêm đứa con của cháu, cháu nói xem giờ dì nói được gì?"
Nghĩ đến điều gì đó, Thẩm Thấm vừa nói xong liền mở to mắt: "Không phải con nói dùng cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-le-su-co-ngoai-y-muon/3499754/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.