Hàn Bùi Vân càng khóc càng thấy tủi thân, nhất thời không nhịn lại được, Cố Cảnh Hàm an tĩnh nghe cô phàn nàn, nhẹ nhàng đặt tay lên tấm lưng đang run rẩy kia, an ủi.
"Chị sao lại...." Hàn Bùi Vân giờ mới ý thức được gì đó, thút thít hỏi: "Sao chị lại tới?"
"Chị mới nói rồi mà, chị lo lắng cho em." Hai tay Cố Cảnh Hàm đỡ vai Hàn Bùi Vân, nhẹ nhàng đẩy người đang bám chặt vào cô ra, sau đó tìm khăn giấy lau mặt từng chút một cho Hàn Bùi Vân.
Nước mắt trộn lẫn với lớp trang điểm chảy khắp khuôn mặt, khuôn mặt thanh tú dịu dàng của cô trông giống như bức vẽ graffiti trừu tượng.
Cố Cảnh Hàm đau lòng, nhưng cũng cảm thấy buồn cười, sợ bản thân lỡ cười thì bị Khóc Nhè trách móc nói cô vô nhân đạo, thế là mím môi, đè nén ý muốn cười.
"A!" Hàn Bùi Vân chỉ vào cô, khóc lóc hỏi: "Cố Cảnh Hàm, chị đang cười nhạo em phải không?"
"Không có mà." Lần này, Cố Cảnh Hàm mới thực sự cười.
Khóc thành thế này mà đầu óc còn tỉnh táo ghê ha?
Hàn Bùi Vân nhìn cô, giơ tay lau nước mắt: "Đại Móng Heo, là do chị hết, bảo em tham gia sự kiện rồi giờ còn cười nhạo em hả? Chị không biết xấu hổ là gì hết sao?"
"Em không thể nói vậy, chị chỉ cổ vũ em, còn quyết định là ở em mà." Cố Cảnh Hàm lý luận với Hàn Bùi Vân, từ từ nói: "Nhưng em cũng đâu biết sẽ xảy ra chuyện gì, nếu đã thành thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-le-su-co-ngoai-y-muon/3486201/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.