Cố Cảnh Hàm vừa họp xong ở công ty đã vội vàng chạy đến đây, trên đường nhớ tới Hàn Bùi Vân tối hôm qua muốn trái cây cho Lịch Lịch nhưng chưa mua, trong phòng quả thực không có đồ ăn vặt trái cây nên giữa đường ghé qua siêu thị. Không biết con gái thích ăn gì cho nên nhìn thấy trái cây với đồ ăn vặt nào cũng mua một ít, giờ xách hai túi lớn đến bệnh viện, nhìn thấy Hàn Bùi Vân cũng ở đây, cô đứng ở cửa nghĩ, cũng vừa hay có thể chia bớt đồ.
Nhưng cô ấy đang khóc, mắt cô ấy đỏ hoe rồi còn hung dữ với cô.
Cố Cảnh Hàm nhìn cô ấy, buông chiếc túi trong tay ra, cô nhớ ra mình đã mua khăn giấy, lục lọi mấy lần đều không thấy.
Mới quen biết Hàn Bùi Vân hai ngày, nhưng cô ấy cứ khóc trước mặt cô, thật sự làm cô hết cách.
Cố Cảnh Hàm không tìm được khăn giấy, vội vàng cầm lấy một gói bánh bao hấp Vượng Tử, xé bao ra đưa cho Hàn Bùi Vân.
"Gì đây?" Hàn Bùi Vân dụi khóe mắt, nhìn chằm chằm bánh bao nhỏ mà Cố Cảnh Hàm đưa.
"Đừng khóc, ăn chút đi." Cố Cảnh Hàm thấy cô ấy không trả lời, nhét bánh bao vào trong tay cô ấy.
Người này có bị gì không vậy?
Hàn Bùi Vân nhìn vẻ mặt Cố Cảnh Hàm, trông không giống như đang chế giễu cô, trên đời này thế mà có người khi nhìn thấy người khác khóc, lại bảo người ba ăn bánh bao Vượng Tử?
Cố Cảnh Hàm cảm thấy mình làm như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-le-su-co-ngoai-y-muon/3311187/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.