Hàn Bùi Vân nhặt từng hạt cơm trên giường lên, lấy ra một mảnh khăn giấy bọc lại, sau đó nhìn chén cơm bị Cố Cảnh Hàm trộn đủ các kiểu, nhìn chẳng muốn ăn chút nào, hai tay chống nạnh thở dài.
"Lát nữa tôi sẽ thay ga trải giường." Dì Vương muốn làm dịu bầu không khí mà đi tìm ga trải giường mới trong tủ.
Một muỗng cơm còn chưa đút được, Cố Cảnh Hàm lại trộn trộn chuẩn bị múc thìa khác.
Hàn Bùi Vân nheo mắt nhìn động tác của cô, lần đầu tiên nhìn thấy Cố Cảnh Hàm, ngoại trừ việc nhìn cả hai không cùng tầng lớp, nhưng mà ấn tượng coi như vẫn còn tốt, muốn dung mạo có dung mạo, muốn có khí chất thì có khí chất, nhưng mà sao giờ cô nhìn thế nào cũng không vừa mắt với Cố Cảnh Hàm.
"A." Cố Chỉ Lịch vui mừng mở miệng, lần này Cố Cảnh Hàm đút vào, nhưng Cố Chỉ Lịch chưa kịp cho hết cơm vào miệng, cô lập tức lấy thìa ra.
Khoảng nửa thìa cơm đổ lên ngực Cố Chỉ Lịch, cô bé nhấc cổ áo bệnh nhân lớn lên nhìn vào trong: "Mẹ ơi, cơm rơi vào rồi."
Cố Cảnh Hàm đặt chén cơm sang một bên, đi tới nâng gấu áo Cố Chỉ Lịch lên, giúp cô bé giũ sạch hạt gạo trên quần áo.
Những việc này ban đầu dì Vương đều làm, Cố Cảnh Hàm không có nhiều thời gian ở nhà, Cố Chỉ Lịch thường xuyên mấy ngày không gặp mẹ, hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội ở chung với mẹ, cho nên làm nũng, dì Vương biết mình không nên hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-le-su-co-ngoai-y-muon/2734384/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.