Giáng sinh đầu tiên đến Âu gia, Tô Noãn đã nhận được món quà đúng nghĩa đầu tiên trong đời cô. Không phải là quần áo cũ do những người làm từ thiện lấy tiếng phát đến tay bọn trẻ con trong cô nhi viện, không phải là những chiếc kẹo nhạt nhẽo rẻ tiền, mà là một món quà, bọc bằng giấy gói xinh xắn, lại thắt bằng ruy băng đăng ten, lấy danh nghĩa anh trai trao đến tay cô.
“Tặng em?” Cô sửng sốt.
Người tặng quà bắt đầu cất tiếng cười, rạng rỡ như mặt trời mới mọc, “Ừ đúng rồi, mở ra xem có thích không?”
“Nhất định thích! Chỉ cần là quà anh Mộ Ngọc tặng, em đều thích cả!” Cô gần như dùng một loại tâm thái thành kính để bóc món quà đó, ruy băng cùng giấy bọc tất cả đều thật cẩn thận giữ nguyên vẹn, cuối cùng, nhấc nắp hộp lên, đập vào mắt là một quyển “Hoàng tử bé”, đang mỉm cười với cô.
“‘Hoàng tử bé’...” Viền mắt cô thoáng cái đã ươn ướt.
Quyển sách yêu thích nhất thuở ấu thơ, nhưng cũng là quyển sách không thể chân chính có được. Bất cứ thứ gì trong cô nhi viện, cũng thuộc sở hữu của tất cả mọi người.
Vậy mà, lễ Giáng Sinh năm mười bốn tuổi, có người tặng quà cho cô, tặng quyển sách cô yêu thích nhất — Bản thân hành động ấy, cũng đã là một loại ấm áp thấm vào nội tâm.
Ánh lửa rực rỡ trong lò sưởi, làm bừng sáng mắt cô, cô chăm chú nhìn người thiếu niên lớn hơn cô bốn tuổi trước mặt, thầm nghĩ trên thế giới tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-kia-canh-dong-lua-mi/2411023/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.