Edit: Claret 
Beta: Claret 
Nói chuyện như thế Thẩm Mộ Xuy chịu không nổi, cô bèn trốn vào lòng Du Tuỳ. 
Cô cọ cọ cổ anh, chớp mắt thỏ thẻ: “Chúng ta về đi anh.” 
“Được.” 
Du Tuỳ biết cô xấu hổ nên cũng không trêu công chúa nhỏ nữa. 
Anh giơ tay xoa vành tai cô, cụp mắt bật cười rồi đưa cô về nhà. 
Sau khi cả hai về nhà, Du Tuỳ mới nói với cô, nhiều năm trước đây gia đình anh sống ở biệt thự này, trước khi dọn đến làm hàng xóm nhà cô thì cả nhà anh đều ở đây hết. 
Thực ra, lúc đầu ba anh có cơ hội học ở bên đó nên Du Tuỳ mới chuyển đi theo cả nhà. Thế rồi anh gặp Thẩm Mộ Xuy, mẹ anh thấy khó lắm anh mới có một người bạn nên quyết định ở đó lâu dài, chỉ có cuối tuần hoặc lúc nào có việc mới về đây thôi. 
Sau này nhà anh gặp tai nạn, ngôi nhà này vẫn để đấy, lúc nào cũng có người trông nom nhưng không ai đến ở cả. 
Lần này hai người về đây, Lý Thành có hỏi anh muốn ở đâu, Du Tuỳ bảo ở đây, Lý Thành đích thân cho người đến dọn dẹp. 
Thẩm Mộ Xuy ngắm ngôi nhà trước mặt, nghiêm túc đánh giá: “Có thể thấy ngôi nhà này được giữ gìn rất tốt.” 
Du Tuỳ đáp lại: “Thỉnh thoảng họ đến xem mà.” 
Thẩm Mộ Xuy nghiêng đầu nhìn anh, cười tít mắt: “Sau này anh với em về đây nhiều hơn nhé.” 
Du Tuỳ nhéo nhéo mặt cô, trầm giọng đồng ý: “Được.” 
“Chúng ta đi thăm ông ngoại đi anh.” 
Hai người đến bệnh viện, mấy năm gần đây 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-em-thang-doi-nam-doi/502144/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.