Edit: Claret 
Beta: Claret 
Đêm đó Du Tuỳ dùng hành động biểu đạt cho Thẩm Mộ Xuy biết thế nào là mấy chữ “Tình yêu mãnh liệt”. 
Sau khi xong chuyện, Thẩm Mộ Xuy khóc thút thít lấy điện thoại ra, sửa ngay lại tên nhóm cho đứng đắn. 
Du Tuỳ ôm người vào trong lòng, nhìn hành động của cô, cười: “Sao lại sửa vậy em?” 
Thẩm Mộ Xuy liếc anh, đỏ bừng mặt phàn nàn: “Anh nói xem?” 
Du Tuỳ cười, vuốt tóc cô, ôm cô vào lòng: “Mệt không em?” 
“Hơi hơi.” 
Du Tuỳ “Ừ” rồi nói nhỏ: “Vậy ngủ đi.” 
Nhưng cho dù thế thì Thẩm Mộ Xuy vẫn không tài nào ngủ được. 
Cơ thể dẫu mệt mỏi nhưng tinh thần vẫn vô cùng tràn đầy. 
Nghĩ rồi, cô ngước lên nhìn quai hàm Du Tuỳ, giơ tay sờ sờ, hỏi nhỏ: “Hôm qua em quên không hỏi, những người thân khác của anh đâu rồi?” 
Du Tuỳ trầm giọng nói: “Ở thành phố S, sức khoẻ ông ngoại không tốt lắm, lần trước anh về ông đang nằm viện.” 
Thẩm Mộ Xuy “À à” hai tiếng, ôm anh: “Thế lần sau em và anh đi thăm ông nha.” 
“Được.” 
“Anh…anh không về nhà vì có phải là do trở ngại trong lòng không?” 
Trải qua quá nhiều chuyện như vậy, có lẽ cả đời này Du Tuỳ không định tiếp quản công ty nhà mình nữa. 
Du Tuỳ gật đầu: “Cũng một phần.” 
“Giờ anh còn sợ nước không?” 
Thẩm Mộ Xuy đột nhiên hỏi. 
Du Tuỳ ngẩn người, nhìn cô rất ngạc nhiên: “Sao tự nhiên em hỏi chuyện này?” 
Thẩm Mộ Xuy cười, nghiêm túc nói: “Anh cứ trả lời em trước đã.” 
Du Tuỳ gật đầu: “Có một chút.” 
Mặc dù 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-em-thang-doi-nam-doi/502139/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.