Edit: Claret 
Beta: Claret 
Cuối cùng, anh chỉ ôm Thẩm Mộ Xuy trên sofa hôn thật lâu. 
Với một số chuyện, Du Tuỳ vẫn có chừng mực nhất định. 
Lúc họ tách ra, má Thẩm Mộ Xuy ửng hồng, đôi môi cô đỏ bừng, hai mắt mờ sương trừng Du Tuỳ. 
Du Tuỳ bật cười, hôn lên má cô, nhỏ giọng nói: “Giận rồi hử?” 
Thẩm Mộ Xuy cạn lời, chỉ vào một chỗ nào đó: “Lát nữa còn phải mặc lễ phục.” 
Du Tuỳ dừng lại, thế mà anh lại quên mất chuyện này. 
Anh cúi đầu dỗ dành cô gái nhỏ đang tức giận: “Anh xin lỗi, lần sau anh sẽ dịu dàng hơn nhé, có được không?” 
Thẩm Mộ Xuy nghẹn ngào không nói lên lời một lúc. 
Miệng thì nói xin lỗi, nhưng sự thực thì cô không nghe ra chút “xin lỗi” nào trong lời anh cả. Lần sau…chắc chắn cái người này vẫn sẽ làm càn tiếp thôi. 
Hai người nhìn nhau một lúc, Du Tuỳ cụp mắt, mỉm cười ôm cô vào lòng. 
“Em gọi món gì thế?” 
“Em đã kịp gọi đâu.” 
Du Tuỳ dở khóc dở cười, véo má cô: “Lễ phục ở nhà hết à?” 
“Ừ, em đi thẳng từ nhà đến mà.” Cô ngẩng đầu nhìn Du Tuỳ: “Còn anh?” 
Du Tuỳ nghĩ một chút: “Anh thế nào cũng được.” 
Nghe vậy, hai mắt Thẩm Mộ Xuy sáng rực lên: “À đúng rồi, em mua cho anh hai bộ đồ đấy, anh có muốn mặc thử không?” 
Du Tuỳ khẽ giật mình, anh hơi ngạc nhiên. 
“Được.” 
Thẩm Mộ Xuy hào hứng kéo Du Tuỳ vào phòng thay đồ. 
Lần trước cô mua hai bộ quần áo, cô thấy bộ nào cũng đẹp, lại còn rất hợp với Du 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-em-thang-doi-nam-doi/502131/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.