Hai người một đứng một ngồi, im lặng nhìn nhau. 
Thẩm Mộ Xuy biết mình hơi kích động nhưng trong lòng vẫn có một xíu tủi thân. 
Cô vô cùng vui vẻ chạy đến đây, vậy mà lại bị Du Tùy mắng cho một trận. 
Từ nhỏ cô đã là một người mỏng manh, được Du Tùy nuông chiều mà lớn lên, sau khi anh rời đi, tính cách yếu đuối của cô cũng biến mất dần. 
Nhưng bây giờ, hai người ngày càng thân thiết, tính tình công chúa của cô trước mặt anh lại trở về như lúc đầu. 
Hơn nữa, bây giờ hai người đang yêu nhau, cái tính ấy của cô gái nhỏ biểu hiện không sót chút nào. 
Khi yêu con gái càng thêm nhạy cảm, không chịu được chút tủi thân nào, nghĩ đi nghĩ lại Thẩm Mộ Xuy càng uất ức. 
Du Tùy nhìn đôi mắt cô đỏ hoe, dịu dàng nói: “Anh xin lỗi.” 
Mí mắt Thẩm Mộ Xuy run lên, bất ngờ nhìn anh. 
Du Tùy vươn tay ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô an ủi: “Là lỗi của anh.” 
Anh chậm rãi giải thích: "Anh không cố ý mắng em." 
"Em biết." Hai mắt Thẩm Mộ Xuy ửng hồng, "Nhưng em vẫn tủi thân.” 
Du Tùy nghe cô nói như thế hơi buồn cười. 
"Anh biết". 
Anh hôn lên mắt cô, dịu dàng nói: "Em cực khổ rồi." 
Du Tùy cụp mắt: “Anh rất vui." 
Thẩm Mộ Xuy bĩu môi, cố tình gây sự: "Anh có vui đâu, em thấy anh chẳng vui chút nào hết." 
Du Tùy bật cười, cắn xuống khóe môi cô: "Có vui mà." Anh nói: "Chỉ là anh không thể hiện ra thôi." 
Anh cầm lấy tay Thẩm Mộ Xuy đặt lên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-em-thang-doi-nam-doi/502109/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.