Bầu trời đầu đông xám xịt lắc rắc vài hạt mưa nhỏ. Những cơn gió đem theo hơi lạnh ùa qua, từng chiếc lá bàng đỏ ối trên tán cây khẳng khiu vương theo gió rơi lả tả xuống nền xi măng. Tất cả mang đến một vẻ ảm đạm cho khuôn viên bệnh viện ung bướu Tâm An vào buổi sáng ngày chủ nhật đầu tiên của tháng mười hai.
Hướng đôi mắt nheo lại qua cửa sổ, Phan Đăng Hải thở dài một tiếng, cơ mặt không thả lỏng, tròng mắt đen như tối tăm hun hút. Tối qua được nhóm vệ sĩ đưa vào bệnh viện trong trạng thái bất tỉnh nhân sự, đầu gối trày xước, cổ tay trái chống xuống đường nên rạn xương phải băng bó. Mở mắt ra Phan Đăng Hải cảm thấy nhìn không được rõ, mắt cứ hoa lên khó chịu vô cùng.
– Đại ca, anh tỉnh rồi à? Đã nói đi đâu gần không muốn dùng xe thì bọn em chở đi, cứ thích phóng xe máy làm gì.
Cậu vệ sĩ tên Hậu đem một cặp lồng cháo nóng rẫy đặt trên đầu giường bệnh, hai tay xoa xoa vào nhau làm ấm, kéo ghế ngồi xuống cạnh giường Hải.
Phan Đăng Hải quay mặt nhìn Hậu, trước lời trách móc của cậu ta anh nhăn mặt hỏi:
– Bố mẹ anh biết tin chưa?
– Em nhắn tin rồi, ông bà có vẻ lo lắng lắm. Có điều ông bà với cô Vân bay sang Pháp du lịch chuyến chiều qua nên không kịp về đại ca ạ. Em cũng đã báo tình trạng của đại ca cho ông bà với cô bớt lo rồi. Nói gì thì nói bị thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-em-khi-hoang-hon-tat-nang/3387265/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.