Tối đó đang ngồi xem tivi cùng Hải, chuông điện thoại của tôi reo vang. Tôi thót tim một nhịp, là mẹ chồng tôi gọi. Lo lắng nhìn Hải tôi gạt nút nghe. Tôi biết phải trả lời sao khi bà hỏi đây? Nếu bà biết chuyện, bà sẽ nghĩ sao, tôi sẽ phải thế nào đây?
– Nguyệt à con… hôm nay hai đứa đi khám rồi phải không, kết quả thế nào? – Tiếng mẹ chồng tôi văng vẳng qua điện thoại.
– Chúng con chẳng có vấn đề gì hết mẹ ạ.
Hải giật điện thoại từ tay tôi, thay tôi trả lời mẹ anh. Giọng mẹ chồng tôi ở đầu bên kia vang lên:
– Thế mà sao lâu có thế… con có chắc đã khám xét đủ chưa?
– Khám đủ kiểu rồi mẹ ạ. Con cái là của trời cho, thôi con ngắt máy đây.
Hải ném điện thoại lại bàn, kéo tôi vào lòng, giữ tôi chặt như thể chỉ lơi lỏng một giây là tôi có thể biến mất ngay được. Anh thật sự… có phải gọi là quá ngốc không?
Cuộc sống vẫn trôi, ba tháng sau ngày khám lần đầu, tôi đã quan tâm đến sức khỏe, chăm chỉ tập luyện, ăn uống ngủ nghỉ điều độ hơn. Công ty Ngọc Minh cũng đã trở lại nhịp độ sản xuất cùng quảng bá rộng rãi, bước đầu thu về kết quả khả quan. Mọi chuyện dường như đang dần tốt lên. Tất cả là nhờ người vừa nấu xong bữa tối đang ngồi trước mặt tôi lúc này.
Xúc thìa ngô trộn ức gà xé mỏng đầy dinh dưỡng từ Phan Đăng Hải, tôi lè lưỡi trêu:
– Anh sắp biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-em-khi-hoang-hon-tat-nang/3387259/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.