Trong lúc đầu óc rối ren, tôi chợt nhớ ra. Tôi không còn là kẻ cô độc, tôi đã có một người chồng. Có điều, lúc này đang giờ làm việc tôi không muốn làm phiền Phan Đăng Hải. Chiều nay tôi cũng có một cuộc họp về nước thảo mộc tăng lực Tuyết Sơn đang trong quá trình ra mắt. Lô sản xuất đầu tiên của dòng sản phẩm này đã có mặt trên thị trường, trước mắt cần chờ phản hồi của khách hàng.
Năm giờ ba mươi, tôi uể oải rời phòng họp. Cuộc họp đã thống nhất tạm thời ngừng quảng cáo Tuyết Sơn chờ rót vốn. Cả hai bác phó giám đốc đều sẵn sàng đầu tư cho Ngọc Minh trong giai đoạn này, đồng thời cần tiến hành cổ phần hóa công ty, thế nhưng tôi vẫn còn cân nhắc.
Mở điện thoại, lúc này tôi thấy có một cuộc gọi nhỡ. Tôi để chế độ im lặng, lại phát biểu khá nhiều trong cuộc họp nên không để ý. “Chồng tôi” vừa gọi, áy náy tôi bấm gọi lại Phan Đăng Hải.
– Anh Hải, tôi mải họp quá nên không để ý…
– Cô xuống đi. Tôi đang chờ bên dưới.
Tiếng tút tút tắt máy vang lên, tôi có chút ngạc nhiên. Bình thường Phan Đăng Hải rời khỏi tổng công ty Thắng Lợi rất muộn, vậy mà… Tôi không nghĩ Hải đến đây sớm như vậy. Dọn dẹp nhanh tôi đeo túi lên vai rời khỏi phòng làm việc. Nhiều ánh mắt tò mò trước chiếc xe hơi lạ sang trọng đang đậu trong sân. Tôi ngài ngại bước đến mở cửa xe chui vào.
– Anh chờ tôi lâu chưa?
– Hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-em-khi-hoang-hon-tat-nang/3387247/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.