Có tiếng cười nhè nhẹ, tôi ấm ức nên quay mặt đi. Phan Đăng Hải khẽ nói:
– Nói đến kiện mới nhớ, tôi đang có bằng chứng kiện cô đấy!
– Anh…!
Tôi có chút hoảng hốt quay sang Hải. Tôi quên mất, bộ hồ sơ giả của tôi vẫn còn lưu ở Thắng Lợi. Dù sao… tôi tin anh ta đến gặp tôi không phải vì việc này, chẳng có ý nghĩa gì với anh ta cả, chỉ mất thời gian mà thôi.
– Vậy… anh muốn kiện tôi à?
Tôi hỏi nhỏ, âm giọng đầy bất mãn.
– Muốn tôi không kiện không?
Anh ta… ra điều kiện với tôi sao? Tôi chán nản đáp:
– Anh thích kiện thì cứ kiện đi!
Phan Đăng Hải khẽ cười.
– Cô tự tin đấy.
Tôi lắc đầu:
– Tôi tin anh sẽ không làm vậy.
– Cô tin tôi thế sao?
Đến lúc này tôi mới chợt nhận ra, có lẽ tôi tin Phan Đăng Hải hơn những gì tôi nghĩ. Trên hết, tôi không sợ anh ta, dù anh ta là kẻ cao cao tại thượng nắm trong tay tổng công ty Thắng Lợi.
Tôi lúng túng đáp:
– Không… chỉ là… tôi cho rằng… bắt nạt một kẻ yếu ớt không phải là phong cách của anh.
– Cô mà yếu ớt à?
Âm giọng có chút giễu cợt, bất chợt tôi nóng ran cả người. Phan Đăng Hải đúng là… nói ra câu gì là khiến tôi sôi máu câu đó. Tôi ấm ức, giương đôi mắt đỏ hoe quay sang anh ta:
– Tôi… tôi là kẻ yếu ớt trước hiện thực. Anh nhìn xem,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-em-khi-hoang-hon-tat-nang/3387245/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.