Tôi muốn xuống phân xưởng nhưng tôi biết lúc này chưa phải lúc. Chân tôi vẫn còn khó đi lại bình thường, nếu tự tiện đi vào khu nhà xưởng thì rất dễ bị phát hiện. Tôi muốn xem các thành phần cùng tỉ lệ pha chế của trà thảo mộc Thanh Nhân. Ở công ty Ngọc Minh thì việc này không giao cho bất cứ ai làm từ đầu đến cuối quy trình mà luôn chuyên môn hóa để giữ bí mật thành phần. Thậm chí, trong bước cuối cùng trước khi đưa trà vào đóng chai, chính ba tôi là người cho vào những thùng trà Thiên Ân một loại nấm xanh quý hiếm để tạo hương vị riêng cùng giá trị sức khỏe mà không phải ai cũng biết ngoại trừ những người thân thiết. Đó cũng chính là điều khiến tôi tin có kẻ nào đó cố tình khai thác từ ba tôi, giúp Thắng Lợi sản xuất ra được trà Thanh Nhân. Kẻ đó… ngoài Hà ra thì không còn ai cả. Chỉ cô ta mới đủ khả năng làm ba tôi mê muội mà dâng cơ nghiệp bao năm cho ác quỷ. Dù sao sự đã rồi, tôi muốn nắm được quy trình sản xuất trà Thanh Nhân để kiện bọn chúng ra tòa.
Mấy ngày tiếp theo, chân tôi lành nhanh hơn tôi tưởng, có điều tôi vẫn tỏ ra mình còn khó chịu để được tự do. Buổi trưa, Hải ăn cơm với Yến, còn tôi đặt thức ăn qua mạng, khi shipper đến thì xuống lấy đem lên. Tôi cảm thấy đã đến lúc mình có cơ hội thử tìm cách lọt vào phân xưởng sản xuất trà Thanh Nhân.
Trưa thứ sáu, khi tôi xuống lấy bữa trưa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-em-khi-hoang-hon-tat-nang/3387237/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.