Vinh nhanh chóng nhận ra Phan Đăng Hải, anh ta sa sầm nét mặt. Hải bất ngờ quay mặt sang, thấy tôi và Vinh anh ta nhướng mày ngạc nhiên. Vinh không còn cách nào đành phải lên tiếng: 
– Tổng giám đốc, trùng hợp quá! 
Hải đặt menu vào tay cô nhân viên phục vụ, đứng dậy bước lại bàn tôi. Rất nhanh, anh ta ngồi xuống đối diện tôi, mỉm cười: 
– Quả là trùng hợp, không ngờ hai người cũng chọn quán này. 
– Vâng… trùng hợp quá ạ. 
Không hiểu cố tình hay vô ý mà thành như vậy. Dù sao anh ta ngồi đối diện thế này Vinh cũng không có cơ hội để ngồi sát vào tôi mà nói năng thả thính làm tôi nổi da gà. Tôi cố ý ngồi dịch ra xa khỏi Vinh, hành động đó không qua được mắt người đối diện. 
Vinh gượng cười lên tiếng: 
– Sếp tổng, anh gọi thêm món đi, hôm nay tôi mời! 
– Tôi là khách không mời, chi bằng để tôi mời, như vậy là thoải mái nhất! 
– Tôi nhớ là sếp tổng nói không ăn được đồ ở ngoài quán mà nhỉ? 
Tôi nửa đùa nửa thật hỏi, dù không muốn ngồi một mình với Vinh nhưng trước mặt là Phan Đăng Hải thì cũng chẳng vui vẻ chút nào. Cả tuần ăn trưa cùng hắn, đến cuối tuần có tránh thế nào người đối diện tôi trong bữa trưa vẫn là hắn. Hắn có duyên ngồi đối diện tôi khi ăn thật đấy! 
– Cũng còn tùy. Nhà hàng này nấu ăn rất được. Cô nên học tập. 
Hải nhàn nhạt cất lời, cầm cốc nước nhân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-em-khi-hoang-hon-tat-nang/3387235/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.