Chương trước
Chương sau
Lần đầu tiên Mạnh Thanh gặp Đàn Tử Minh là ở khách sạn.
Thế gian có ngàn vạn câu chuyện trùng hợp, cứ như có một đôi bàn tay vô hình xâu hết mọi thứ trùng hợp vào thành một chuỗi, chỉ để nghe phàm nhân thốt lên một câu cảm thán —— thật là khéo.
Lần đầu tiên Mạnh Thanh gặp Diêm Tinh Trì cũng là ở chính khách sạn này.
Khi đó Diêm Tinh Trì vừa mới cầm cúp ảnh đế, tài năng được cả giới chuyên môn quốc tế thừa nhận, quảng cáo đại ngôn đồ xa xỉ đâu đâu cũng thấy mặt, trên màn hình lớn ở trung tâm phố mua sắm đêm ngày phát đi phát lại quảng cáo của anh ta. Mạnh Thanh là fan của Diêm Tinh Trì, gần như mê đắm tôn sùng thần thái của anh ta trên màn ảnh rộng.
Người tài tuấn trong thiên hạ mỗi người một vẻ nhiều như sao trăng rực rỡ trên trời, mà Diêm Tinh Trì đương nhiên là ngôi sao sáng nhất trong số đó.
Nhưng Mạnh Thanh không ngờ sẽ có ngày phải nhìn thấy anh ta chật vật khổ sở. Ngày đó bạn của Mạnh Thanh tổ chức tiệc rượu, trong nhà Mạnh Thanh có chút của cải, bạn hữu giao du đương nhiên cũng là tầng lớp có máu mặt hơn người, mời được cả Diêm Tinh Trì đến, biết Mạnh Thanh mê phim điện ảnh nên cũng mời cả anh. Diêm Tinh Trì chỉ lộ mặt một lúc thì không thấy tăm hơi, Mạnh Thanh muốn cùng anh ta nói mấy câu giao lưu, bèn đi ra ngoài tìm một vòng.
Nguyên một tầng lầu khách sạn đã được họ bao trọn gói, bên trong chỉ vừa khai tiệc, bể bơi bên ngoài không có một ai, nhưng Mạnh Thanh lại nghe thấy tiếng nước, nhìn qua đột nhiên thấy trong bể có người. Anh chạy ra kêu to một tiếng, Diêm Tinh Trì chống tay lên thành bể bơi bước lên, quần áo ướt sũng trở nên trong suốt dán chặt lên người lộ ra đường nét bên dưới, dáng người cực đẹp, eo thon vai rộng, trên mặt còn vương bọt nước sáng óng ánh.
Mạnh Thanh bị dọa sợ, mặt mày ửng đỏ chớp chớp mắt, nhu hòa hỏi anh ta: "Vì sao anh lại nhảy xuống nước?"
Diêm Tinh Trì mỉm cười, thuận miệng nói: "Nóng quá nên nhảy xuống để bình tĩnh một chút."
Dù nóng đến mức nào cũng không thể mặc nguyên quần áo nhảy xuống hồ bơi được, nhưng Mạnh Thanh không thể không biết xấu hổ truy vấn đến cùng, sau này anh mới biết thời điểm đó chứng trầm cảm của Diêm Tinh Trì đã nghiêm trọng lắm rồi. Về sau Mạnh Thanh cũng từng thổ lộ bày tỏ tình cảm với Diêm Tinh Trì, anh ta chỉ cười, trong nụ cười chứa tám phần chua xót, hai phần còn lại là tạ lỗi.
"Xin lỗi cậu," anh ta nói, "Cậu biết bệnh trạng của tôi rồi đấy, tôi thật sự không có khả năng yêu ai cả."
Diêm Tinh Trì là sao trên trời, cũng là ngôi sao cô độc, chỉ có thể phát ra ánh hào quang lẻ loi trong đêm tối, sau khi thiêu đốt chính mình thì hào quang cũng dần dần ảm đạm rồi vụt tắt. Mạnh Thanh không làm được gì, chỉ có thể đứng một bên nhìn, loại bất lực này còn làm người khó chịu hơn cả chuyện yêu mà không được đáp lại.
Sau đó đến cái ngày luôn xuất hiện trong những cơn ác mộng của Mạnh Thanh, Diêm Tinh Trì gọi điện thoại cho anh, cười nói muốn ăn bánh trứng trong một tiệm ở phía tây thành phố. Tuy anh ta thành danh đã lâu nhưng chưa từng mắc bệnh ngôi sao, đó là lần đầu tiên anh ta đưa ra yêu cầu làm khó người khác. Mạnh Thanh dùng hai tiếng đồng hồ lái xe đi mua, trở về chỉ kịp nghe được tin tức Diêm Tinh Trì nhảy lầu.
Lần đầu tiên Mạnh Thanh gặp Phó Hành Vân, cũng là ở cái khách sạn đó.
Phó Hành Vân đầy mặt kinh hoàng lao ra khỏi phòng, đụng phải Mạnh Thanh. Lúc này anh không còn là công tử nhà giàu mới bước chân ra đời nữa, chớp mắt đã biết vừa xảy ra chuyện gì, cuối cùng nhận lời nâng đỡ Phó Hành Vân.
Thời điểm Mạnh Thanh gặp Đàn Tử Minh, người lao tới không phải là cậu, mà là một lão già trung niên béo mập đẫy đà, Đàn Tử Minh đi ở phía sau, thân trên không mặc áo, đuổi theo lão già ra chiều phải đấm cho một trận. May mắn Mạnh Thanh thấy tình huống không ổn lắm, chạy ra can ngăn một chút, bằng không có lẽ đánh ra mạng người rồi.
Đàn Tử Minh là người có tính cách bốc đồng, bỏ nhà ra đi không xu dính túi, nói nghề gì nhanh kiếm được nhiều tiền, đương nhiên là làm minh tinh.
Vóc dáng cậu phát triển rất tốt, mẹ là người dân tộc thiểu số dung mạo diễm lệ, vì thế cậu cũng được thừa hưởng đường nét mũi cao mắt sâu như con lai, ngũ quan sắc sảo thật sự chói mắt. Sau khi được phát hiện, người ta tưởng cậu là kiểu minh tinh muốn bất chấp thủ đoạn để trèo cao, lừa cậu uống thuốc kích thích, nghĩ chắc chắn cậu sẽ ngoan ngoãn biết thời biết thế.
Ai ngờ Đàn Tử Minh tính cách bạo lực y hệt con chó dữ bị đứt xích, lại bị ngấm thuốc mặt mũi đỏ bừng, nắm cái đầu còn trơ lại mấy sợi tóc của gã trung niên muốn đánh người đến chết.
Xuất phát từ ý nghĩ mỗi ngày làm một việc thiện, Mạnh Thanh thuận tay thuê một phòng ném cậu vào, xoay người định đi.
Đàn Tử Minh vùi mặt vào ghế sô pha, nhìn qua tuổi còn nhỏ, nhưng dáng người luyện tập rất tốt, đường nét trên lưng uốn cong phập phồng theo từng nhịp thở hồng hộc. Trong miệng vẫn lẩm bẩm gì đó, dưới quần chà xát lên mặt ghế. Mạnh Thanh sợ cậu nghẹn sắp hỏng, đi qua vỗ vỗ lên gương mặt đỏ bừng, quan tâm hỏi: "Không có việc gì chứ?"
Mùi hương trên người Mạnh Thanh rất thơm, Đàn Tử Minh mở mắt giữa cơn mơ hồ, nhìn thấy anh đang nhướn mày, ánh mắt nhu hòa, mở miệng cắn ngón tay Mạnh Thanh khiến anh phải lùi lại, cậu ta còn liều mạng liếm lên khe hở ngón tay, Mạnh Thanh giật mình, vội vàng thu tay đứng dậy, gọi phục vụ phòng mang một xô nước đá, cầm xô tạt hết lên người Đàn Tử Minh.
Đàn Tử Minh gào lên mấy câu thô tục nhảy ra khỏi sô pha, tỉnh đến không thể tỉnh hơn chạy vào phòng tắm, chờ đến lúc cậu đi ra, Mạnh Thanh đã không còn ở đó nữa.
Chuyện này cùng lắm chỉ là một đoạn nhạc đệm nho nhỏ, bị Mạnh Thanh nhanh chóng quên đi.
Bộ phim điện ảnh《 Hành Vân 》của Văn Thệ Xuyên cần tìm người hát ca khúc chủ đề. Mạnh Thanh và hắn đang có chút khúc mắc —— thực ra chỉ có mình Văn Thệ Xuyên cho là như vậy, sau đó bọn họ qua lại vài lần, nói chuyện xong thì mâu thuẫn cũng không còn nữa. Thân làm người đại diện của Phó Hành Vân, Mạnh Thanh cũng khá để tâm đến bộ phim này.
Cuối cùng ca sĩ biểu diễn đã được quyết định, Mạnh Thanh nhìn video của thí sinh được chọn, nhận ra người đang hát đúng là Đàn Tử Minh.
Mấy thí sinh khác tham gia thử giọng rất nghiêm túc, nhìn ai cũng lo lắng khẩn trương, chỉ có mình cậu thản nhiên ôm đàn vừa gảy vừa hát, giữa bài còn đánh sai mấy nốt, thấp giọng mắng câu gì đó nghe không rõ, cũng không biết có phải nói tục không, dừng một chút lại tiếp tục hát. Video từ đầu đến cuối không thèm cắt nối biên tập lại, hát xong cậu buông guitar, đứng lên nuốt nước bọt một lúc mới nhận ra mình chưa tắt chế độ quay phim, lúc này mới vội vàng ấn tắt. Hình ảnh cuối cùng dừng ở gương mặt phóng to của cậu, hơi nhíu mày, làn da màu lúa mạch mang một loại sức sống khó nói thành lời.
Nhưng giọng hát này lại hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của Văn Thệ Xuyên và Dư Hướng Vãn, cuối cùng mọi người quyết định để cậu hát.
Mạnh Thanh đầu óc linh hoạt, trước khi cậu nổi tiếng thì muốn nhanh chóng giành trước ký hợp đồng thu vào tay.
Để thể hiện thành ý, Mạnh Thanh còn hỏi thăm nơi ở của cậu, tự mình lái xe qua nhà. Chỗ đó là một tiểu khu không tệ lắm, cũng không biết cậu ta kiếm tiền bằng cách gì, có đủ khả năng chi trả sinh hoạt không. Mạnh Thanh ấn chuông cửa, nói rõ mục đích đến đây, chờ nửa ngày không có ai mở cửa, chỉ nghe tiếng đồ vật rơi loảng xoảng xuống sàn, một lúc lâu sau cửa mới được mở.
Đàn Tử Minh mặc áo thun quần đùi đi chân trần thở hổn hển, trong nhà mặc dù không tính là quá gọn gàng nhưng vẫn sạch sẽ, thùng rác bên cạnh bàn không đậy kín, lộ ra mấy hộp mì ăn liền, lúc đi ngang qua Đàn Tử Minh nhanh tay ấn ấn xuống.
Mạnh Thanh nói hết điều kiện, cũng không thêm thắt tô vẽ gì, giọng điệu rất cầu thị.
Không biết Đàn Tử Minh có nghe vào đầu ít nhiều gì không, chỉ ngồi đến ngẩn người nhìn đôi môi mở ra khép vào của Mạnh Thanh, tự dưng đỏ mặt. Cậu cầm cốc lên uống nước mà luống cuống tay chân, nước đổ ra đầy bàn.
Mạnh Thanh cũng không thúc giục cậu đáp ứng, chỉ lấy danh thiếp đặt lên bàn đẩy qua, Đàn Tử Minh vội vàng nhận lấy, ngón tay hai người chạm nhau, Đàn Tử Minh phải rụt về trước. Mạnh Thanh nhìn thấy cũng không quá để ý, diện mạo Đàn Tử Minh rất xuất sắc, chờ sau này nổi tiếng rồi thì không lo không có người thích, bây giờ có chút cảm tình thì tương lai cũng sẽ chậm rãi phai nhạt.
Trước khi đi Mạnh Thanh liếc nhìn cái thùng rác, nói: "Nếu cậu không đủ tiền tiêu thì có thể nói với tôi."
Đàn Tử Minh nhìn theo ánh mắt anh, lập tức hiểu được, vội vàng giải thích: "Không sao cả, tôi rất thích ăn mì ăn liền."
Cậu không nói dối, từ nhỏ cậu đã bị mẹ quản nghiêm, loại đồ ăn không có dinh dưỡng này chẳng mấy khi được đụng vào, ăn mấy cũng không thấy đủ. Sau này vất vả lắm mới rời khỏi nhà, cậu thoải mái ăn liền một tuần, ăn đến khi phát ngán mới bớt lại, thi thoảng ăn một gói vẫn thấy rất ngon.
Không như Mạnh Thanh dự kiến, Đàn Tử Minh đáp ứng rất nhanh. Chờ hợp đồng ký xong rồi, cậu hệt như con chó mai phục chờ xương, mỗi ngày đều đến công ty điểm danh. Mạnh Thanh thì vốn không hay ở công ty, vì cố ý tránh mặt nên càng ít đến hơn. Dần dần Đàn Tử Minh nhận ra ý tứ của anh, nhưng cũng không hành xử theo lẽ thường, chẳng những không lui mà còn tiến thêm từng bước.
Mỗi ngày cậu ta đều cắm rễ, thật vất vả mới chờ được lúc Mạnh Thanh đến văn phòng, sau đó bám gót người ta vào phòng làm việc, trở tay đóng cửa lại, hùng hổ không giống đi tỏ tình mà giống như đi ăn cướp.
"Tôi thích anh, chúng ta ở bên nhau đi." Đàn Tử Minh nói.
Mạnh Thanh bị cậu dọa hoảng, tựa thắt lưng lên bàn làm việc cuống quít tìm lại lý trí, hàm súc trả lời: "Xin lỗi."
"Anh không thích tôi? Thế vì sao còn ký hợp đồng với tôi?"
Mạnh Thanh quả thực bị logic mạch não của cậu ta làm cho ngây người, hắng giọng giải thích: "Tôi ký với cậu chỉ thuần tuý là hành động kinh doanh thôi, cậu có tiềm lực, sẽ nổi tiếng rất nhanh."
Trong đầu Đàn Tử Minh chỉ còn lại bốn chữ "hành động kinh doanh", giận đến mức đi qua đi lại, dứt khoát muốn bỏ việc.
"Yêu đương cái gì, tôi mặc kệ, tôi muốn từ chức."
Mạnh Thanh suýt nữa tức đến bật cười, hợp đồng đã ký, số tiền đền vi phạm hợp đồng cũng không phải nói chơi, hơn nữa sắp tới ngày phải đi thu âm ca khúc rồi, cậu bỏ việc Mạnh Thanh biết lấy người đâu đưa cho Văn Thệ Xuyên. Thế là anh lập tức gọi điện thoại cho hắn, cũng không nói thẳng là xảy ra chuyện gì, chỉ nói Đàn Tử Minh đang bực bội không muốn đi thu âm.
Văn Thệ Xuyên cũng là người nóng tính, một đường xách đầu Đàn Tử Minh đến phòng thu, áo cậu bị hắn kéo đến sắp giãn, còn ở ngoài phòng thu đánh nhau một trận, trên mặt Đàn Tử Minh toàn là vết bầm. Thế nhưng cậu vẫn cứng đầu, cho dù đánh chết cũng không muốn mở miệng ra hát, người khác giận mấy cũng không cạy miệng cậu ra được.
Hai người náo loạn sắp hạ hồi, Mạnh Thanh mới chậm chạp rảo bước đến kéo Văn Thệ Xuyên ra, đưa điểm tâm ngọt trong tay nói hắn mang về cho Phó Hành Vân, còn mình thì cầm chai thuốc nước và bông sát trùng chậm rãi giúp Đàn Tử Minh bôi thuốc. Ban đầu Đàn Tử Minh còn bướng bỉnh, gân cổ nói không làm, đến khi Mạnh Thanh nhẹ nhàng thổi thổi lên trán, cậu lại xìu xuống.
Cuối cùng tốt xấu gì cũng thu xong ca khúc, lúc này Mạnh Thanh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đúng như Mạnh Thanh sở liệu, bài hát vừa phát hành, Đàn Tử Minh lập tức nổi đình đám, rất nhanh liền có mấy đoàn phim web drama và chương trình giải trí đến đặt vấn đề. Mạnh Thanh xem qua một lượt, đỡ trán thở dài, cũng không biết cậu có đồng ý tham gia không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.