Tiểu Giang không có trong phòng, cậu ta vừa phải trở về xử lý công việc cho Phó Hành Vân. Toàn bộ căn phòng nho nhỏ chỉ có một mình Văn Thệ Xuyên. Tửu lượng của hắn không tệ, nhưng ly rượu hôm nay thật sự quá mạnh, hơn nữa còn trộn từ mấy loại rượu mạnh với nhau, tác dụng càng chậm đi mười phần. Hắn không bật đèn, lảo đảo ngã ngồi xuống ghế, cảm giác toàn bộ chóp mũi đều là mùi rượu, xông cho hắn khó chịu, hắn phải cau mày nâng tay day day mũi mấy cái mới ý thức được, hóa ra là mùi từ trên người hắn tỏa ra. Nơi này chỉ cách khu cổ trấn du lịch náo nhiệt cùng lắm là mười cây số, nhưng cái trấn nhỏ bọn họ đang ở này lại yên tĩnh cứ như một thế giới khác. Văn Thệ Xuyên không mệt lắm, môi hắn còn vương lại chút ướt át, trong lòng bàn tay còn độ ấm thân thể của Phó Hành Vân. Hắn tải đoạn phim hôm nay quay được vào máy tính, trên màn hình desktop chỉ có độc một file video đứng lẻ loi. Hắn di chuột click mở file, màn hình máy tính xuất hiện gương mặt tràn đầy nước mắt của Phó Hành Vân. Đây là đoạn video quay cảnh diễn thử ở văn phòng của hắn ngày đó, ống kính đặc tả Phó Hành Vân, khuôn mặt anh lấp đầy cả màn hình, nhưng lại không khiến người ta phiền chán. Lúc anh khóc thật sự rất đẹp, cả mắt mũi miệng đều ửng hồng, trên sắc trắng lộ ra một chút phớt hồng tựa như cánh hoa, nước mắt cứ rơi xuống từng dòng từng dòng. Thân làm đạo diễn, lúc này Văn Thệ Xuyên hẳn nên phân tích cảm xúc, ánh mắt của Phó Hành Vân, phải nghiêm khắc nghiên cứu kết cấu khung hình, góc độ ánh sáng. Nhưng hắn không làm thế, ánh mắt của hắn chỉ dừng lại trên đôi môi Phó Hành Vân, nơi đó còn vương nước mắt. Có thể do rượu thật sự quá mạnh, hắn mơ mơ hồ hồ ngụy biện. Hắn nhớ lại thời điểm gặp Phó Hành Vân lần đầu tiên, lần gặp đầu của bọn họ còn sớm hơn Phó Hành Vân nghĩ một chút. Vẫn là ở quán bar đó, vào mùa đông, tuyết vẫn chưa kịp rơi xuống, bầu trời âm u xám xịt, sau khi trời tối thì nhiệt độ giảm mạnh hơn. Văn Thệ Xuyên vừa tốt nghiệp Học viện điện ảnh không lâu, người cha nghiêm khắc của hắn là viện trưởng danh dự của học viện, trước nay rất ít khi nói cười, đối với đứa con trai duy nhất lại càng không nhiều lời thêm một chữ, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, Văn Thệ Xuyên vẫn kéo số điện thoại của ông ta vào sổ đen. "Tiểu Xuyên! Tối nay đến xem biểu diễn nha ——" Anh La đứng cách nửa cái quán bar tiếp đón hắn. Văn Thệ Xuyên đứng dựa vào tường, lười nhác vẫy tay với anh ta, "Đừng, em không hiểu rock and roll. Anh lại không cho em lên sân khấu, nghe thôi thì có gì vui." Anh La cười nói: "Mắc cái rắm gì mà không cho lên sân khấu, để lại cho chú mấy cái maraca này." Văn Thệ Xuyên đáp ứng: "Được thôi." Hắn dốc một điếu thuốc từ trong hộp, đẩy cửa sau của quán bar ra, đứng trong con ngõ chật hẹp gió lạnh gào thét châm thuốc. Ngõ nhỏ tối om, chất vài thứ lung tung, đặt mấy cái thùng rác to, trên mặt đất có mấy vũng nước dơ bẩn, thi thoảng có con mèo chạy ngang qua. Đột nhiên bên đầu kia con hẻm truyền đến mấy tiếng nức nở như bị đè nén, Văn Thệ Xuyên dừng cái tay đang cầm thuốc lại. Hắn nhìn qua, thấy một bóng đen nho nhỏ đang ngồi trên bậc thang nối với cửa bếp. "Ai ở đó ——" Văn Thệ Xuyên hỏi. Bóng dáng kia giống như bị hắn làm cho hoảng sợ, không dám phát ra tiếng nữa. Văn Thệ Xuyên đi qua, đối diện với bóng đen có một cột đèn đường bị cặn dầu tro bụi nhuộm cho đen thui, nương ánh đèn đường, Văn Thệ Xuyên nhìn thấy người đang ngồi là một chàng trai —— nói đúng hơn là một cậu thiếu niên nho nhỏ. Cuối cùng cũng châm được thuốc, Văn Thệ Xuyên nghiêng đầu nhả một ngụm khói, "Cậu là người làm trong quán sao?" Thiếu niên đang chôn đầu vào gối hung hăng chà mặt vào cánh tay, ngẩng đầu lên, tức giận trả lời: "Liên quan gì đến anh!" Lời nói của cậu ta rất hung tợn, nhưng biểu cảm lại chẳng có sức uy hiếp gì. Cậu vừa khóc xong, khuôn mặt đỏ bừng, còn dính một chút nước mũi chưa kịp khô, nước mắt trên mặt thì lung tung ngang dọc, lông mi dính bết thành từng chùm, đặc biệt đáng yêu. Văn Thệ Xuyên cố gắng nhịn cười, sợ làm cậu ta càng tức giận hơn. Hắn rút hộp thuốc ra, dốc một điếu đưa cho cậu. Thiếu niên trừng mắt nhìn Văn Thệ Xuyên giống như muốn phân cao thấp, nhận lấy điếu thuốc, tự mình móc bật lửa châm lên. Ánh lửa lay động chiếu sáng gương mặt cậu, đôi môi dính nước mắt ngậm thuốc, cánh môi còn mềm mại hơn đầu lọc, hơn lún vào trong một chút. Cậu mới hút có một ngụm thuốc, sau bếp đã có người gọi: "Phó Tiểu Vân! Đi đâu rồi!" Thiếu niên vội vàng dụi tắt điếu thuốc, không thèm quay đầu lại mà đẩy cửa bếp đi vào, chỉ còn mỗi Văn Thệ Xuyên đứng trong con hẻm lạnh lẽo, tự mình hút điếu thuốc cho xong. Lần tiếp theo gặp mặt, Văn Thệ Xuyên đứng trên sân khấu lắc maraca, Phó Hành Vân —— khi đó còn gọi là Phó Tiểu Vân, đứng dưới khán đài xem, vì một màn đập đàn của anh La, bọn họ cách một đám người, nhìn nhau cười. Văn Thệ Xuyên chưa từng kể cho Phó Hành Vân chuyện bọn họ gặp nhau trong hẻm tối, bởi vì hắn không biết nên nói như thế nào, từ đầu hắn thích Phó Hành Vân là vì bắt gặp cảnh anh khóc, cảm thấy lúc anh khóc cực kỳ đẹp. Hắn tự nghĩ cũng thấy mình quá biến thái, vì thế không muốn nói ra. Cho đến tận hôm nay, hắn vẫn cảm thấy Phó Hành Vân khóc lên là đẹp nhất. Video trên màn hình đã replay đến lần thứ năm, Phó Hành Vân trong ống kính đầu tiên là cười, sau đó thì khóc, ánh mắt như cất chứa vô số vụn ánh sáng, khiến người ta nửa muốn dỗ anh cười, lại nửa muốn anh tiếp tục khóc. Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh gãy suy nghĩ không có điểm dừng của Văn Thệ Xuyên, hắn ấn nút nhận, là Dư Hướng Vãn. "Anh Xuyên, em hỏi anh cái này." "Ừ." Dư Hướng Vãn nói: "Cảnh ba mươi tư kế tiếp là cảnh giường chiếu, tuy không cần lộ mặt nhưng vẫn phải tìm diễn viên nữ." Văn Thệ Xuyên rời khỏi máy tính, nằm ngã xuống ghế sô pha, hắn bắt đầu mệt mỏi, giọng nói cũng khàn khàn, "Diễn viên là ai không quan trọng, cô vào luôn cũng được." Cảnh thứ ba mươi tư là một đoạn quan hệ giường chiếu ngắn, Phó Hành Vân đóng vai nhân vật chính lên giường với cô bạn gái thần bí của cậu ta, bạn gái không lộ mặt. Đoạn 'giường diễn' này cần bầu không khí nhiều hơn tả thực, lúc Văn Thệ Xuyên thảo luận kịch bản với Dư Hướng Vãn cũng từng nói đùa với nhau, kinh phí eo hẹp quá, cùng lắm đoạn này để cô nàng diễn là được. Dư Hướng Vãn không ngừng từ chối: "Đừng đừng đừng, lúc ấy ai mà biết anh casting người yêu cũ vào vai chính chứ, em không nhảy vào Tu La tràng này đâu, em còn muốn sống tiếp..." Cô càng nói càng nhỏ, Văn Thệ Xuyên nghe không nổi nữa, "Thế cô đi tìm đi, tìm ngay tại chỗ là được rồi." Dư Hướng Vãn luôn miệng đồng ý, trực tiếp đi tìm một cô gái bản địa. Cô gái này tên Tang Ca, là diễn viên người địa phương, công việc chính là biểu diễn vũ đạo dân tộc ở sân khấu lộ thiên trung tâm cổ trấn, mùa du lịch thấp điểm ít show, cô gái muốn kiếm thêm chút thu nhập. Dư Hướng Vãn có giải thích cho cô đoạn phim này sẽ quay cảnh không mặc quần áo, Tang Ca không để ý chút nào, chớp đôi mắt to nhìn Phó Hành Vân ở bên cạnh, cười sang sảng, "Tôi không ngại đâu." Lúc này đến phiên Phó Hành Vân không được tự nhiên. Không phải anh chưa từng quay cảnh khỏa thân, cảnh hôn cảnh giường chiếu đều từng diễn rồi, nhưng bây giờ anh phải quay phim trước mặt Văn Thệ Xuyên, hơn nữa quan hệ của bọn họ đang rất lúng túng, hơi ngẫm lại cũng đủ làm anh thấy thẹn, xấu hổ đến mức ngón chân cuộn tròn lại. Địa điểm quay là ở trong phòng Phó Hành Vân, Văn Thệ Xuyên muốn bắt ánh sáng tự nhiên lúc hoàng hôn. Thiết bị quay chụp đã lắp đặt xong, mọi người đang đợi mặt trời lặn xuống. Phó Hành Vân khoác áo tắm dài ngồi trên ghế, Tang Ca ngồi bên cạnh anh, hai người tính toán trò chuyện tâm sự trước, miễn cho lát nữa vào quay thật không đến mức quá xấu hổ vì xa lạ. Tang Ca đã hóa trang xong, cũng khoác hờ áo tắm quanh người, nhan sắc cô không tính là quá xinh đẹp, nhưng rất gầy, mắt to mày rậm, ánh mắt sáng rực trông rất nhiệt tình cởi mở. Cô không hề để ý đến đôi chân thẳng tắp trơn bóng đang lộ ra, hỏi Phó Hành Vân: "Anh là minh tinh à?" Phó Hành Vân hơi căng thẳng, cổ họng khô khốc "ừ" một tiếng. Tang Ca lại hỏi: "Anh làm bao giờ chưa?" Phó Hành Vân không kịp phản ứng: "Làm cái gì?" Tang Ca nháy mắt: "Thì là lên giường đó." Phó Hành Vân suýt thì bị nước miếng của mình làm sặc chết, theo bản năng nhìn qua chỗ Văn Thệ Xuyên. Dường như có thần giao cách cảm, hắn cũng ngẩng lên chạm mắt với anh. Trong lòng Phó Hành Vân nhảy dựng, vội vàng cụp mắt, tránh luôn ánh mắt tò mò nghiên cứu của Tang Ca, chỉ ậm ừ cho qua. Một tuần cậu làm việc sáu ngày ở quán bar, mỗi ngày làm đến hai giờ sáng mới nghỉ, sau đó bắt xe đi mười cây số về phòng trọ ở ngoài cổ trấn. Lúc cậu rời đi thì quán bar cũng kết thúc một ngày kinh doanh của mình, ngồi trong xe nhìn về phía sau, có thể trông thấy thị trấn cổ kính tựa lưng vào núi, những ánh đèn rực rỡ dần dần vụt tắt. Cậu dựa đầu vào cửa thủy tinh lạnh lẽo, cảm thấy trong cơ thể như có một cái hố sâu hút sạch tinh lực mình vào đó. Cậu tự an ủi bản thân, không sao cả, bạn gái đang ở nhà chờ mình. Lúc cậu về đến nơi, trong nhà trống không, tối như mực. Cậu rửa mặt, ăn khuya, khóa kỹ cửa lại —— nghe nói gần đây xung quanh hay có trộm đột nhập, chủ nhà bị mất quần áo, nhà phía tây mất cây lau nhà để trước cửa, ngày mưa trước hành lang còn có nhiều dấu chân bùn đất khả nghi. Sau khi khóa cửa cậu kiểm tra một vòng trong nhà, không thiếu cái gì, chỉ có đĩa quýt da xanh trên bàn thiếu mất một trái, có lẽ là bạn gái ăn. Cậu nằm trên giường, đối diện với bức tượng trang trí hình chó con, chỉ một lúc sau đã chìm vào giấc ngủ, ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, lúc thật sự tỉnh giấc đã là quá giờ trưa. Cậu đang nằm trên giường, đột nhiên cảm thấy toàn thân nặng trĩu vì có người đè lên, làn da bóng loáng, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng. Cánh tay mảnh khảnh treo trên cổ cậu, làn da dán vào da, chăn đã bị đá xuống giường, thứ thay thế đắp lên người bọn họ là ánh nắng buổi chiều hôm. Là bạn gái, cậu nghĩ thầm. Tay cậu đặt sau lưng cô ấy, theo xương bướm hơi gồ lên vuốt dọc xuống dưới, cảm giác có gì đó không đúng —— "Dừng." Văn Thệ Xuyên hô. Tất cả mọi người trong phòng dừng động tác, bao gồm cả Phó Hành Vân và Tang Ca trên giường. Dư Hướng Vãn phủ áo lên người Tang Ca đang xoay người ngồi dậy, nửa người trên của Phó Hành Vân để trần, có chút không tự nhiên rút áo ra khoác lên mình. Lúc đang làm việc Văn Thệ Xuyên đặc biệt nghiêm túc vô tình, đường cong trên mặt căng ra, rất gợi cảm, nhưng bây giờ Phó Hành Vân không có tâm tình mà đi thưởng thức. Văn Thệ Xuyên cau mày xem lại đoạn phim vừa quay xong, phê bình: "Cảm giác không đúng, quá mất tự nhiên." Tang Ca vội vàng nói: "Xin lỗi ạ." Văn Thệ Xuyên trả lời: "Không phải tại cô." Không phải tại cô thì tức là tại Phó Hành Vân. Anh cảm giác mặt mình đang nóng lên, có chút quẫn bách. So với Tang Ca, anh là một diễn viên có kinh nghiệm phong phú, tại sao ngay lúc này đứt xích, lại còn bị mất mặt trước nhiều người, mất mặt trước Văn Thệ Xuyên như thế, chỉ có một đoạn ngắn mà cũng quay không xong. Phó Hành Vân lau mặt, "Xin lỗi, làm lại lần nữa nhé." Nắng chiều chỉ xuất hiện và biến mất trong thời gian ngắn, nếu hôm nay quay không xong phải chờ đến mai, nhưng cũng không nhất định mai sẽ xong hết, ngày mai không được thì dời qua ngày mốt. Động tác của mọi người rất nhanh nhẹn, sợ trễ giờ lại bị Văn Thệ Xuyên mắng một trận. Phó Hành Vân hít thở sâu mấy cái, điều chỉnh trạng thái, một lần nữa nằm ngả ra giường. Cảnh giường chiếu này thực ra không quá lộ liễu, càng giống với xây dựng bầu không khí sắc tình hơn. Làn da ửng đỏ, ga trải giường nhăn nhúm, tứ chi giao triền, hơi thở thô nặng. Tang Ca không cần lộ mặt, nhưng vẫn quay mặt Phó Hành Vân, thậm chí còn có một cảnh đặc tả thoáng qua. Toàn bộ cảnh quay không đến năm phút, nhưng yêu cầu của Văn Thệ Xuyên rất cao, yêu cầu Phó Hành Vân phải diễn sao cho có cảm giác vừa sa vào đã lập tức bứt ra. Phó Hành Vân hoàn toàn hiểu ý đồ của hắn, cũng hoàn toàn hiểu mình phải làm như thế nào mới đúng yêu cầu, nhưng anh thật sự rất khó tiến vào trạng thái. Anh sinh ra đã cong, sẽ không bao giờ phát sinh quan hệ với nữ giới, nhưng chuyện này không có liên quan. Trước kia không phải anh chưa từng diễn cảnh thân thiết với diễn viên nữ, có điều anh vẫn cảm thấy không được tự nhiên, anh không thể quên đi sự tồn tại của máy quay, càng không quên nổi sự tồn tại mạnh mẽ hơn của ánh mắt Văn Thệ Xuyên. Ánh mắt Văn Thệ Xuyên cứ như hóa thành thực thể, chạm vào da anh, khiến anh không có cách nào thả lỏng. Anh chỉ hận không thể giấu sạch mình bên dưới thân thể Tang Ca, tránh né ống kính, tránh né ánh mắt Văn Thệ Xuyên. Một lần nữa nhập diễn, suy nghĩ vẩn vơ của Phó Hành Vân nhanh chóng bị kéo về, ôm lấy Tang Ca. Mấy năm nay Phó Hành Vân rất chú ý bảo dưỡng, tuy anh gầy, nhưng không phải dạng vóc dáng mảnh khảnh mà hơi có da có thịt, làn da trắng nõn, so với Tang Ca quanh năm phơi mình trên vùng núi vĩ độ cao còn trắng hơn một chút, cơ bắp vừa vặn, bụng phẳng. Anh không thoát y hoàn toàn, quần ngủ còn ở trên eo, theo động tác cựa quậy hơi tuột xuống một chút, lộ ra phần xương hông hơi gồ lên. Hình ảnh rất đẹp đẽ, nhưng hiệu quả lần quay chụp này còn không bằng với lần hô cắt đầu tiên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]