Chương trước
Chương sau
Thời điểm Phó Hành Vân ra khỏi phòng chiếu vẫn không đụng vào một miếng bắp rang nào, anh tùy tiện đặt nó gần tầm tay một người vô gia cư nằm ngủ say bên vệ đường, cả người hơi hoảng hốt, nhét tay vào túi quần, tai nghe tiếng chim kêu buổi sớm, chậm chạp trở về nhà.
Anh nhớ tới ngày đầu tiên gặp mặt Văn Thệ Xuyên.
Địa điểm là ở một quán bar dưới tầng ngầm chuyên chơi nhạc rock 'n roll. Hát xong bài cuối cùng, anh La cầm cây đàn guitar mua bằng tiền tiết kiệm nửa năm trời quăng xuống đất, khiến Phó Hành Vân lúc ấy đang làm công trong quán tranh thủ ở lại nghe hát sau giờ làm sợ chết khiếp, sau khi bị dọa lại cảm thấy tức cười, đứng ở hàng sau bật cười khanh khách.
Anh vừa ngẩng đầu lên, phát hiện trên sân khấu có người cũng đang cười giống mình.
Người kia đứng nấp trong một góc sân khấu, không hát cũng không chơi đàn, cầm trên tay một cái maraca, miệng ngậm thuốc lá tuỳ tiện lắc chuỳ, cũng không biết có khớp nhạc hay không. Ca sĩ hát chính kích động ném đàn guitar, hắn cười gập cả lưng lại, trông rất khác người.
*Maraca - 沙锤: một loại lục lạc dùng để đánh nhịp trong các bài nhạc tiếng Latin và nhạc vùng Caribbean, hay được chơi theo cặp.
Ánh mắt bọn họ đụng vào nhau rồi vội vàng rời đi.
Sau buổi diễn, Phó Hành Vân theo dòng người tan cuộc đi ra ngoài, bị thanh niên chơi maraca cản đường ngoài cầu thang tối tăm. Bọn họ dựa người sát tường, nghiêng thân, nhường đường cho những người khác nối đuôi nhau đi qua.
Hắn vẫn ngậm thuốc lá, tàn thuốc chớp tắt liên tục, hắn hỏi Phó Hành Vân: "Tôi tên Văn Thệ Xuyên, là người quay phim điện ảnh, cậu thì sao?"
Quay phim điện ảnh?
Phó Hành Vân đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nhìn cái áo thun cũ mèm và đôi dép tông của hắn, không chịu kém cạnh lẩm bẩm: "Tôi còn đi đóng phim đây này."
Văn Thệ Xuyên kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, lười biếng dựa người vào tường, bật cười nhìn anh: "Cậu đẹp lắm, rất thích hợp đóng phim điện ảnh."
Về đến nhà, Phó Hành Vân cắm lại sim điện thoại, lần lượt cài đặt lại mấy ứng dụng mạng xã hội, thông báo tin nhắn thi nhau nhảy ting ting, suýt nữa thì đứng cả máy. Lượng tin nhắn quá nhiều, không cần biết là thật tình hay giả ý, số người nhắn tin thăm hỏi còn lớn hơn anh tưởng tượng. Nhìn lướt một vòng, phòng làm việc đã đăng bài thanh minh, đăng nhập vào tài khoản cá nhân của anh, dùng danh nghĩa của anh trịnh trọng xin lỗi. Nhưng vụ đánh người lần này là sự thật, không thể lấy lý do có người bịa đặt, lời thanh minh phát ra chỉ cho đủ thủ tục không đau không ngứa.
Trần Hân cũng không bám dai như đỉa đòi truy cứu trách nhiệm cho bằng được, âm dương quái khí đăng mấy tấm ảnh, vẽ vời ra mấy chuyện ân oán cá nhân với Phó Hành Vân, hoàn toàn dựng cho Phó Hành Vân hình ảnh tiền bối xấu tính ức hiếp hậu bối ở nơi làm việc. Trần Hân đăng ảnh ý đồ muốn chụp vết thương trên mặt mình, cũng chỉ hơi đỏ một chút, có lẽ hai ngày là tiêu hết, nhưng rất nhiều bình luận đều nghiêng về một phía. Phim truyền hình cổ trang Phó Hành Vân đóng máy dạo trước đã công chiếu, tuy anh là vai chính nhưng đất diễn bị cắt rất nhiều, đến cả khán giả cũng hô hào muốn tẩy chay anh.
Có mấy đại ngôn trên tay Phó Hành Vân đến yêu cầu chấm dứt hợp đồng, nói hình tượng của Phó Hành Vân không tốt, kéo thấp duyên người qua đường của nhãn hàng.
Ngược với cung đường sự nghiệp đang xuống dốc của Phó Hành Vân, thanh danh của Văn Thệ Xuyên phải nói là một bước lên trời.
Kỳ tạp chí điện ảnh có mặt hắn đã phát hành, trong mấy vị đạo diễn mới nổi, hắn không phải người có thành tích tốt nhất, cũng không phải trẻ tuổi nhất, nhưng không thể nghi ngờ là người đẹp trai nhất. Mấy cô fan nữ ngày thường chẳng bao giờ xem phim nghệ thuật đều đua nhau đi mua tạp chí, chụp hình lan truyền khắp mạng xã hội, thu được một vòng fan, có vài rạp chiếu phim thậm chí mở phòng bán vé chiếu lại《 Đời người tựa biển 》.
Người yêu cái đẹp thì ca tụng mặt hắn, kẻ yêu điện ảnh thì ca tụng phim hắn, chỉ một thời gian ngắn mà đã rất náo nhiệt.
Phó Hành Vân lật đến đoạn phỏng vấn của Văn Thệ Xuyên trong tạp chí, người ta hỏi về câu chuyện sau màn của《 Đời người tựa biển 》, hỏi hắn về dự định cho bộ phim tiếp theo, đều là những câu hỏi rất bình thường, nhưng Văn Thệ Xuyên đối đáp rất khá, có gì nói nấy, rất dễ khiến người đối diện nảy sinh ấn tượng tốt. Kỳ chuyên đề về các đạo diễn mới này có tên là: 'Ngọc tại thạch trung, sai đãi thì phi.' *
Tâm tình Phó Hành Vân rất phức tạp.
Người yêu cũ bây giờ tỏa sáng, mà bản thân anh thì đang ngày một ảm đạm. Anh vốn nên tức giận bất bình, nhưng trong đó lại trộn lẫn một chút ganh tị, một chút vui mừng. Giống như cái tiêu đề kia, Văn Thệ Xuyên là ngọc ẩn trong đá, một ngày nào đó sẽ tỏa sáng rực rỡ. Trước kia anh đã biết, thậm chí từ lúc đó đã sinh ra ghen ghét với Văn Thệ Xuyên, bởi vì hắn tài hoa nhưng lại không tự cao vì mình có tài hoa.
Phó Hành Vân cầm di động vùi trong sô pha lướt lướt, bất tri bất giác chân trời đã sáng, mặt trời mọc, nắng sớm xuất hiện lờ mờ.
Lướt xem một lúc, Phó Hành Vân nhìn thấy có không ít người đào ra các tác phẩm Văn Thệ Xuyên đã quay trước kia. Tác phẩm của hắn rất nhiều, có dài có ngắn, chỉ là không thành thục bằng bây giờ, trong đó có một đoạn phim ngắn hai phút, cắt ra từ món quà sinh nhật hắn tặng Phó Hành Vân —— Bộ phim lấy sinh hoạt hằng ngày của Phó Hành Vân làm nội dung chủ đạo, tên là《 Bé cưng 》.
Đoạn phim được cắt là cảnh Phó Hành Vân ở trên bờ cát uống rượu, đi đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, để lại trên mặt cát một hàng dấu chân ngoằn ngoèo như rắn. Hình như anh vừa khóc, cái mũi hồng hồng, đáy mắt có ánh nước sáng lấp lánh. Anh đứng đối diện với biển rộng sóng vỗ không ngừng, hô to: "Cút đi ——"
Sau khi hô hai câu, anh lại bị chính mình chọc cười, quay đầu nhìn ống kính, đôi mắt cong cong. Người cầm camera cũng cười, tiếng cười trầm thấp vang lên, sau đó vì video kết thúc mà đột nhiên im bặt.
Phó Hành Vân rất căng thẳng, vốn cho rằng hình ảnh mình trong đoạn phim bị tính là bôi xấu, hơn nữa gần đây thanh danh của anh rất kém, ai nhận ra anh có lẽ sẽ lại mắng chửi. Sau khi click phần bình luận, nội dung bên trong lại nằm ngoài dự đoán của Phó Hành Vân.
"Đây là ai thế? Trông đẹp quá, sao lại giống cái gã mấy hôm trước vừa lên hot search vì đánh người vậy?"
"Đây chắc là Phó Hành Vân rồi, sao lại đáng yêu như thế nhỉ."
"Hai người bọn họ quen nhau sao? Phá vỡ tường thứ nguyên* à."
(*Bức tường thứ nguyên - 次元壁: ngôn ngữ mạng, có thể xem là một bức tường ngăn cách giữa các thế giới đa chiều (ví dụ như thế giới 2D và 3D). Bản chất của bức tường thứ nguyên không phải là sự khác biệt về mặt hình thức, mà là rào cản chướng ngại giao tiếp giữa các loại hình văn hoá hoặc nhận thức khác nhau, nếu muốn tiếp cận nhau thì bên này phải hiểu và chấp nhận văn hoá của bên kia. Ở đây hẳn là đang mỉa mai loại hình nghệ thuật của Tiểu Phó và anh Xuyên khác nhau như trời với đất làm sao quen biết nhau được)
"Không phải tôi cay nghiệt đâu, nhưng linh khí trong hai phút này còn nhiều hơn toàn bộ phim truyền hình của Phó Hành Vân gộp lại đấy."
"Ship thôi ship thôi!"
Bình luận loại gì cũng có, Phó Hành Vân kéo xuống đọc mà cái hiểu cái không, nhưng gặp được một bình luận khiến anh phẫn nộ tột đỉnh: "Phó Hành Vân bây giờ trông không giống thế này mà? Tôi xem thấy giống Trần Hân, có linh khí hơn nhiều."
Phó Hành Vân cười lạnh một tiếng.
Suốt ngày linh khí linh khí, mấy người ở trên mạng đều tu tiên hết sao.
Anh bật dậy từ trên ghế sô pha, đi vào phòng đựng quần áo, bật toàn bộ đèn lên, nhìn lại bộ dáng của chính mình. Gân đây anh quá suy sụp, chất lượng làn da giảm sút đến độ mắt thường có thể thấy được, đôi mắt cũng sưng, tóc tai lộn xộn không ra hình ra dáng, quần áo nhăn nhúm, từ đầu đến chân tràn ngập hai chữ "lôi thôi".
Phó Hành Vân càng tức giận, lấy điện thoại ra, trực tiếp chuyển phát đoạn video hai phút kia, ghi caption: Kỷ niệm bỗng nhiên tràn đầy khắp nơi ( mặt cười xấu hổ).
Ngay lập tức nhảy ra rất nhiều bình luận chuyển phát, ngoại trừ những người tiếp tục mắng chửi, phần lớn mọi người đều đang cảm thán 'phá vỡ bức tường thứ nguyên rồi.'
Động thái này làm Phó Hành Vân vừa lòng, ném điện thoại, nằm thành hình chữ đại (大) trên giường, phát ngốc nhìn trần nhà. Trong lòng anh tính toán một chút, phim truyền hình đã phát sóng rồi, có lẽ sẽ không tìm anh đi tuyên truyền, phim điện ảnh đã thay vai, đại ngôn bị mất mấy cái, hơn nữa trước đây vì chất lượng tài nguyên giảm sút, cũng chưa nhận việc nào mới, bây giờ hoàn toàn không có thông báo nào cả.
Phó Hành Vân thở dài một tiếng, quyết định trong khoảng thời gian này nói với bên ngoài là phải "tự mình lắng đọng".
Hai tháng tiếp theo, mỗi ngày Phó Hành Vân lên mạng xã hội duy trì nếp sinh hoạt "tháng năm yên tĩnh", đăng mấy tấm ảnh đồ ăn, sách vở, chia sẻ mấy câu xúp gà tâm linh. Dần dần, bình luận mắng chửi dưới trang cá nhân ngày một ít, giới giải trí vận hành với tốc độ ánh sáng đã nhanh chóng ném anh lại phía sau.
Mỗi ngày Phó Hành Vân đều hỏi Tiểu Giang, hôm nay có thông báo gì mới không?
Thông báo không phải không có, tốt xấu gì Phó Hành Vân cũng từng nổi đình đám, dù gì cũng sẽ không lưu lạc đến bước đường không ai hỏi đến. Nhưng hoàn cảnh bây giờ, người tìm tới anh, hoặc là nền tảng livestream quảng cáo bán hàng, hoặc là phim truyền hình. Phim điện ảnh bây giờ không có nữa, phim truyền hình cũng chỉ có một ít tác phẩm vốn nhỏ mà chất lượng cũng không cao, Phó Hành Vân hoàn toàn chướng mắt.
Vốn Phó Hành Vân tràn đầy kiên nhẫn, nhưng qua từng ngày, anh càng lúc càng bực bội, thi thoảng còn nghĩ, có lẽ sự nghiệp của mình nói không chừng sẽ dừng mãi ở đây.
Đến tận ba tháng sau mới có một chương trình giải trí tìm tới cửa.
Từ trước đến nay Phó Hành Vân không thích tham gia chương trình giải trí, cảm thấy mấy chương trình giải trí đang lưu hành hiện giờ anh đều không chơi được, luôn sợ hãi bị mất hình tượng, sợ lên hình khó coi, sợ này sợ kia. Lần này anh vốn cũng muốn từ chối, nhưng Tiểu Giang thì rất kích động, nói cơ hội này rất khó có được, anh nhất định phải xem xét.
Đây là một chương trình giải trí chiếu mạng lên là 《 Giữa Trái và Phải 》, được lên kế hoạch bởi một vị người dẫn chương trình gameshow kỳ cựu rất nổi danh.
《 Giữa Trái và Phải 》 là chương trình dưới dạng phỏng vấn, thời gian mỗi kỳ không dài, chỉ hơn mười phút. Mỗi kỳ chương trình sẽ mời hai vị khách quý có danh tiếng từ hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau bắn đại bác mấy ngày cũng không tới, nhưng hai người lại quen biết nhau. Loại gặp gỡ này sẽ khiến khán giả vô thức hô lên "Phá vỡ bức tường thứ nguyên rồi", sau đó phải xem cuộc nói chuyện của bọn họ có đủ va chạm tạo ra tia lửa không.
Tiết mục vốn dĩ không nóng không lạnh, nhưng vừa phát kỳ đầu tiên, khách mời là một nữ minh tinh thuộc hàng đỉnh lưu giới giải trí và một vị vận động viên quán quân Olympic, hai cô gái vốn là bạn cùng lớp thời trung học, cũng là bạn tốt nhiều năm của nhau, nhưng thời niên thiếu hai người lựa chọn hướng đi khác nhau nên hiện tại có hai cuộc đời hoàn toàn bất đồng.
Kỳ chương trình này có lưu lượng, cũng có chiều sâu, lập tức trở thành đề tài nóng cho mọi người thảo luận, chương trình cũng theo đó mà nổi tiếng.
Phó Hành Vân nhìn qua thấy cũng được, hỏi Tiểu Giang: "Bọn họ mời ai lên chương trình với tôi?"
Tiểu Giang hứng thú bừng bừng trả lời: "Là người anh quen mà anh Vân, đạo diễn Văn kia ấy, Văn Thệ Xuyên."
—--
Lời tác giả:
*"Ngọc tại hạp trung cầu thiện giới, sai vu liêm nội đãi thì phi", lấy trong Hồng Lâu Mộng, tôi sửa lại một chút.
(dịch nghĩa: 'Ngọc ở trong hộp cần giá tốt, kẹp tóc nằm trong tráp chờ thời bay lên.' Ý của câu này là ngọc phải cất trong hộp chờ giá tốt mới bán, trong truyền thuyết, chiếc trâm cài bằng ngọc của Thần nữ nằm trong tráp chỉ chờ cơ hội sẽ hoá thành chim yến bay đi, đây là hình ảnh ẩn dụ cho kiểu người đang khao khát chờ thời cơ để bay cao bay xa.)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.