Ăn xong bữa tối, Tề Nghiêm giành việc dọn dẹp, nhưng mà Cố Cảnh Sâm tuyệt nhiên chẳng để cô động đến một móng tay.
Tề Nghiêm đứng gần cửa nhìn Cố Cảnh Sâm đang sắn tay áo lên chuẩn bị rửa chén giọng điệu năn nỉ anh. “Cổ Cảnh Sâm, anh cho em phụ anh với được không?”
Cố Cảnh Sâm nhìn cô gái nhỏ ủ rũ, có chút tội nghiệp, nhưng là anh nhất định không thoả hiệp, “Không cần, em đi tắm đi. Ngủ sớm, mai anh dẫn em đến tiệm đồ cổ của mẹ.”
“Vì sao? Em ăn cơm không của anh, em ngại.” Tề Nghiêm lý do đầy đủ, mặt dày nói ra.
Cố Cảnh Sâm hai tay rửa từng cái đĩa rất kỹ, miệng đáp lời: “Bởi vì, anh không có tiền sắm chén bát.”
“Sao cơ?” Tề Nghiêm nghệt mặt ra. Đâu đó trong ký ức hiện về một vài hình ảnh.
Trong ba năm kết hôn của kiếp trước, có lần cô một mình xuống bếp. Vốn là muốn tự mình nấu ăn, không cần ai chăm sóc, cô khi đó bướng bỉnh thách thức với Cố Cảnh Sâm. Kết quả bị anh làm cho tức phát điên.
Sau đó khỏi nói cũng biết, nguyên một cái tủ chén tinh xảo nhà Cố Cảnh Sâm bị cô ném vỡ sạch. Nhớ đến chuyện kia xong, Tề Nghiêm cực kỳ xấu hổ.
Lúc này, cô lại nghe Cố Cảnh Sâm nói: “Ở đây, mỗi đồ vật đều là ông bà nội để lại cho anh, anh rất quý trọng, cho nên, nếu như em lại không vui, anh sợ...
Lời này Cố Cảnh Sâm nói rất nghiêm túc. Anh không sợ Tề Nghiêm sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-do-hon-nhan/3683372/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.