Chiếc BMW dừng trước cổng nhà họ Tề. Tề Nghiêm bước xuống xe, lịch sự chào Lê Cửu: “Được rồi, cảm ơn anh đưa tôi về.”
Lê Cửu không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu một cái. Tề Nghiêm nhìn thái độ của anh ta, cũng không chấp nhất. Tên thư ký này của Cố Cảnh Sâm đúng là cả đời chỉ mang một nét mặt. Người như vậy, ai mà lấy phải anh ta, không chết vì bệnh tật, cũng chết vì buồn chán!
Tề Nghiêm vào cổng rồi, Lê Cửu mới quay xe rời đi. Cũng tiện thể báo với Cố Cảnh Sâm rằng đã đưa cô về nhà an toàn.
Dì Trần lúc này thấy Tề Nghiêm quay trở lại, đã vội vã ra cổng đón.
“Cô chủ, sao cô lại về rồi, đã ổn chưa?” Dì Trần thật sự rất quan tâm chuyện của Tề Nghiêm.
Tề Nghiêm hơi gật đầu, xong lại khẽ thở dài, “Còn chưa chắc lắm, anh ấy vẫn chưa tin con.” Giọng của cô mang đầy buồn bực.
Cố Cảnh Sâm chết bầm kia, nói xong một nước liền giận dỗi bỏ đi, cũng chẳng thèm quan tâm cô tí nào.
Cô có phải là cố tình giấu diếm gì anh đâu chứ?
Còn đang tự suy tư một mình, đúng lúc này một giọng phụ nữ trong trẻo vang lên từ trong đại sảnh vọng ra.
“Ây, Tề Bách à, không phải em không nhắc nhở anh nha, Tề Nghiêm ấy, con bé nửa đêm đi khỏi nhà như vậy, liệu có phải là không coi phép tắc ra gì không?”
Giọng nói này ngoài Tôn Di Trân ra thì còn có ai nữa.
Tề Nghiêm sắc mặt chợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-do-hon-nhan/3679647/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.