Cuộc nói chuyện kéo dài đến quá khuya, hai người nói chuyện rất nhiều, từ những chuyện nhỏ nhặt nhất cũng được Tề Nghiêm hỏi han vô cùng tỉ mỉ, mà Cố Cảnh Sâm cũng vô cùng kiên nhẫn mà trả lời hết những câu hỏi của cô, không có ý định giấu cô bất kỳ điều gì.
Bao nhiêu khúc mắc giữa anh và cô cuối cùng cũng rõ ràng.
Lúc Cố Cảnh Sâm chuẩn bị rời đi thì Tề Nghiêm bất giác đứng dậy theo bản năng muốn nắm tay anh lại.
“Cố Cảnh Sâm!”
Cố Cảnh Sâm dừng lại, xoay người nhìn Tề Nghiêm: “Em…còn có chuyện muốn nói.”
“Ừm..ừm.” Tề Nghiêm gật đầu. Đôi mắt to tròn dưới ánh đèn ngước nhìn Cố Cảnh Sâm vô cùng sáng ngời.
“Là chuyện gì?” Cố Cảnh Sâm rất kiên nhẫn với cô gái của anh.
“Anh đừng có đi được không?” Tề Nghiêm giọng có chút lí nhí. Hai má cũng hồng hồng, tràn ngập xấu hổ.
Tề Nghiêm chính là hận bản thân không có tiền đồ. Liêm sỉ cũng không thấy nữa!
Ai đời con gái mới bao lớn, dám tìm đến nhà đàn ông, vào ở lại chẳng đành, lại còn kêu người ta ở lại?
Cố Cảnh Sâm nhìn đôi mắt to đen láy kia, lại còn có cái biểu cảm xấu hổ đến đáng yêu như vậy, anh có chút buồn cười, nhưng từ sâu trong nội tâm lại cực kỳ vui vẻ.
Anh rất thương Tề Nghiêm. Hận không thể ở bên cô sớm tối. Nếu không phải do tâm bệnh ở anh, có lẽ kiếp trước, hai người họ đã có một kết cục khác.
“Tại sao muốn anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-do-hon-nhan/3679643/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.