Tề Nghiêm đứng nép sát vào đài phun nước, thầm nghĩ cuộc đời cô đúng thảm, không ngờ cũng có lúc phải lén lút như một tên trộm như vậy.
Cố Cảnh Sâm chết bầm? Cũng chỉ vì tìm anh mà cô biến mình thành như vậy.
Còn đang suy nghĩ đắn đo, Tề Nghiêm bỗng theo bản năng cảm thấy lông tơ dựng hết lên. Nhanh nhẹn quay người lại, cô liền đối diện với một con husky cao lớn màu xám như lông chó sói, trên cổ nó, một cái bờm trắng tinh hiện rõ lên dưới ánh đèn mờ nhạt.
Sky!
Tề Nghiêm nhận ra chú chó kia. Nó là con chó mà cô quý mến nhất trong năm con chó của Cố Cảnh Sâm.
Tề Nghiêm chợt cảm thấy vui mừng, nhưng niềm vui ngay lập tức bị dập tắt vì cô nhận ra, lúc này cô và Sky chưa hề quen biết. Thậm chí bây giờ nó còn chưa có tên.
Làm sao bây giờ?
Tề Nghiêm khóc không ra nước mắt, lùi không được, tiến cũng không xong. Cô bất giác đứng như tượng đá, không dám nhúc nhích.
Bí đường, Tề Nghiêm ngồi xổm xuống, hai cánh tay nhỏ dang rộng, gọi khẽ, “Sky, lại đây với chị.”
Về phần chú chó, nghe được cái thanh âm kia, bản năng nó nhận ra có người đột nhập, liền tiến đến phía Tề Nghiêm, gầm gừ dữ tợn, nhưng dường như có một điều kỳ lạ xảy ra, chính nó cũng biết vì sao cái người trước mắt nó lại thân thiết như vậy.
Nó nhận ra người này, vài ngày trước, chẳng phải cậu chủ của nó cũng nhìn cái cô gái này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ben-do-hon-nhan/3679638/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.